Tiếng nói vừa dứt, mười mấy võ sĩ giáp vàng rút kiếm ra, cường giả cảnh giới Nhân Hoàng lúc trước chặt đứt hai chân và bạt tai Lý Bạch, trong chớp mắt đã bị võ sĩ giáp vàng chém chết tại chỗ!
Những người còn sót lại cũng đều bị Thượng Quan Uyển Nhi dọa sợ lui ra ngoài mấy dặm, không dám bước tới nửa bước!
“Thượng Quan Uyển Nhi, cô tưởng chỉ dựa vào một mình cô, có thể chống lại được chúng tôi?”, Vu Khiêm cười nhạt.
Thượng Quan Vô Kỵ lại khinh thường bước về phía trước một bước, cười khẩy nhìn chằm chằm Thượng Quan Uyển Nhi.
“Ngự lâm quân của Đại Chu đâu!”
Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên quát lên một tiếng, mười mấy võ sĩ giáp vàng lập tức cầm kiếm, lớn tiếng đáp: “Có!”
“Chỉ cần chúng tôi còn một hơi thở, các người đừng hòng vượt qua nửa bước!”
Thượng Quan Uyển Nhi ra lệnh, mười mấy võ sĩ giáp vàng liền bước về phía trước một bước, chắn trước mộ Nữ Đế!
Giờ phút này, chiến bào cả người cô ta đỏ như máu, dường như không thua đáng mày râu chút nào!
Vô số cao thủ cảnh giới Nhân Vương trong tầm mắt đua nhau hóa thành màn sương máu!
Một trận cuồng phong thổi lên vô số giọt mưa máu, trên bầu trời lại là sấm rền không ngừng!
Thượng Quan Uyển Nhi nổi giận, ngàn năm qua, lần đầu tiên cô ta tức giận như vậy, tất cả võ sĩ giáp vàng mang biểu cảm lạnh lùng, thấy chết không lùi, đua nhau giơ kiếm hòa vào nhóm người!
“Dù sao cô cũng chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà thôi, muốn ngăn cản chúng tôi thì đúng là kẻ ngốc nói mớ!”
Vu Khiêm cười nhạt, vừa giơ tay lên đã chém chết mấy vị võ sĩ giáp vàng!
Từng đốm sáng nở rộ trên bầu trời giống chút sắc màu cuối cùng mà những binh sĩ trung dũng như họ để lại trên thế gian này!
Nhưng võ sĩ giáp vàng còn sót lại không hề dao động chút nào, giữa đao kiếm chập chùng, vô số tên vô danh tiểu tốt đã chết dưới kiếm của họ!
Trong một thoáng, máu tươi đã nhuộm đỏ chinh bào của họ!
“Chết!”
Thượng Quan Vô Kỵ cũng ra tay, mười mấy võ sĩ giáp vàng không khỏi chết thảm ngay tại chỗ, máu tươi của họ hòa cùng nước mưa hợp thành một dòng sông máu!
“Các người đáng chết!”