Chương 381: Phi lễ, chớ nhìn!
Lý Hán Minh sầm mặt xuống, nói: “Nhìn xem, vệ sĩ cô thuê giỏi thật đấy! Nếu cô không xử lý loại nhân viên này, tôi sẽ gọi điện cho hội đồng quản trị, để bên đó cử người qua xử lý”.
Nói xong, Lý Hán Minh lấy điện thoại di động ra, định thực hiện cuộc gọi.
Bỗng trước mắt có thứ gì đó vụt qua, điện thoại trên tay hắn không thấy đâu cả.
“Trẻ con quá đấy, lớn thế này rồi mà còn chơi trò mách lẻo, anh vô dụng lắm à?”
Tiêu Chính Văn nghịch chiếc điện thoại vừa giật được từ tay Lý Hán Minh, trên miệng nở một nụ cười lạnh nhạt.
“Anh! Anh nói cái gì?”
Lý Hán Minh trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên có người dám đối đầu với hắn, hắn tức giận nói: “Đỗ Tình Tuyết, cô nhìn xem! Sao cô có thể tuyển được loại nhân viên như thế này chứ?”
“Đủ rồi!”
Đỗ Tình Tuyết sầm mặt, liếc nhìn Tiêu Chính Văn rồi nói: “Tôi là người tuyển Tiêu Chính Văn, cũng là người phân công việc cho anh ấy. Có đuổi anh ấy đi hay không, tôi sẽ quyết định, không cần anh phải bận tâm đâu phó tổng giám đốc Lý!”
“Tiêu Chính Văn, để điện thoại xuống, anh đi ra ngoài trước đi”.
Tiêu Chính Văn nhún vai, ném điện thoại di động cho Lý Hán Minh, sau đó đút hai tay vào túi quần, ung dung rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Vừa ra khỏi phòng, tiếng hét tức giận của Lý Hán Minh vang lên từ phía sau: “Bắt buộc phải đuổi anh ta!”
Tiêu Chính Văn nhếch miệng cười, không chút quan tâm đến chuyện này mà thong dong đi đến khu vực nghỉ ngơi, ngồi trên sofa xem tạp chí.
Nhiệm vụ của Tiêu Chính Văn ở đây vốn rất đơn giản, đó là chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Đỗ Tình Tuyết.
Lúc không có việc gì, anh có thể thoải mái đi lại.
Trong khu vực nghỉ ngơi, Tiêu Chính Văn nghe thấy mấy cô đồng nghiệp trong bộ phận tiếp thị thì thầm to nhỏ.
“Phó tổng giám đốc mới của công ty đẹp trai lắm”.
“Nghe nói anh ấy ở tỉnh đến, hơn nữa còn có quan hệ với chủ tịch. Hình như là của em họ của vợ chủ tịch đấy”.
……
Nghe thấy những lời này, Tiêu Chính Văn quay sang hỏi một cậu đồng nghiệp đang pha cà phê bên cạnh: “Phó tổng giám đốc đó mới tới đây à?”
“Đúng vậy, vừa mới tới mấy hôm trước, do cấp trên điều tới”.
Cậu đồng nghiệp quay ra nhìn xung quanh, dè dặt trả lời.
Vừa nói tới đây, cậu ta liền đi tới, nói nhỏ: “Hơn nữa, tôi còn nghe nói, vị phó tổng giám đốc Lý này được vợ chủ tịch công ty của chúng ta đích thân đưa đến đây, tôi nghe mọi người nói là để nắm quyền!”
Tiêu Chính Văn ừ một tiếng, gật đầu.
Không lâu sau, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng khiển trách: “Tôi để ý tới anh lâu rồi, cả buổi sáng cứ lấm la lấm lét, không có việc gì đi làm đúng không? Có phải anh thấy mình rất rảnh rang không? Các nhân viên ở cơ sở chi nhánh đều làm việc kiểu này đấy à?”
Tiêu Chính Văn ngẩng mặt nhìn lên, thấy một khuôn mặt thâm trầm và quen thuộc, là Lý Hán Minh, hắn nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt đầy hận thù.
Cố tình gây sự với mình đây mà!
Tiêu Chính Văn nhếch môi cười: “Phó tổng giám đốc Lý, tôi không thuộc bộ phận tiếp thị”.
Lý Hán Minh bị sự táo tợn của anh làm cho nghẹn họng, hắn sững lại vài giây, đột nhiên nhận ra anh là vệ sĩ của Đỗ Tình Tuyết, tiếp tục khiển trách: “Anh không phải người của bộ phận tiếp thị thì sao lại ngồi ở chỗ này? Đừng tưởng rằng phía sau anh có Đỗ Tình Tuyết, thì tôi không làm gì được anh. Đây là cơ sở chi nhánh của tập đoàn Đỗ Thị, không phải một mình Đỗ Tình Tuyết quyết định đâu!”
Lời trách móc trong vài phút đã thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp xung quanh.
Tiêu Chính Văn ngay từ đầu đã không phải là người dễ bị bắt nạt, nhất là đối với những người ra vẻ ta đây như Lý Hán Minh, anh càng chán ghét.
Vì vậy, khi nghe những lời này, anh không khỏi ngoáy lỗ tai, bực mình lẩm bẩm: “Sao cứ như kiểu có ruồi vo ve quanh đây thế nhỉ?”
“Anh nói cái gì đấy? Được, được lắm, vệ sĩ của Đỗ Tình Tuyết giỏi thật! Nếu không sa thải anh, Lý Hán Minh tôi sẽ không cần làm phó tổng giám đốc của công ty này nữa!”
Lý Hán Minh tức giận ra mặt, nói một câu rồi quay người rời đi.
Phải một lúc lâu sau, các nhân viên phòng tiếp thị mới định thần lại.
Tiêu Chính Văn này đỉnh thật đấy!
Anh ta dám làm trái ý phó tổng giám đốc!
Ai mà chẳng biết phó tổng giám đốc được cấp trên điều xuống sẽ báo cáo khuyết điểm của nhân viên chứ!
Anh ta là vệ sĩ, làm sao dám ngang ngược với phó tổng giám đốc như thế nhỉ?
“Anh, anh đỉnh thật sự! Em đây hâm mộ anh lắm!”
Cậu đồng nghiệp lúc này chìa ngón tay cái ra và tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Tiêu Chính Văn nhướng mày, nhưng lại đang suy nghĩ một số vấn đề.
Một lúc sau, Tiêu Chính Văn nhìn Lý Hán Minh đang đi ngang qua bên ngoài văn phòng, phát hiện đối phương cũng nhìn mình bằng ánh mắt lạnh tanh, khóe miệng còn nhếch lên, lạnh lùng vô cùng.
Tên này dường như vẫn không hề bỏ cuộc.
Tiêu Chính Văn không muốn gây rắc rối, nhưng nếu Lý Hán Minh này không biết khó mà lui, thì đừng có trách anh.
Thời gian nhàm chán lúc nào cũng trôi qua thật chậm, đến giờ tan làm, Tiêu Chính Văn bị vây quanh bởi các chị em văn phòng khi đi thang máy.
Ai ai cũng nói về hành động anh hùng trước đó của anh khi một mình dám đánh lại tám tên xã hội đen, thậm chí một cô gái đồng nghiệp còn lén nháy mắt, muốn xin số điện thoại, nhưng đều bị Tiêu Chính Văn từ chối.
Anh không muốn Khương Vy Nhan hiểu lầm mình.
Vừa ra khỏi cửa công ty, bỗng có một chiếc Porsche phiên bản giới hạn đỗ trước mặt anh!
Là Đỗ Tình Tuyết!
Cô ta hạ cửa kính xuống, đeo kính râm, lộ ra khí chất lạnh lùng, nói: “Lên xe”.
Tiêu Chính Văn đút hai tay vào túi quần, nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Tôi?”
Có không ít nhân viên đang tan làm, tất cả đều sững sờ!
Tổng giám đốc thậm chí còn mời Tiêu Chính Văn ngồi lên xe của cô ấy!
Đây là lần đầu tiên đó!
Cả Tu Hà, thậm chí cả tỉnh, có người đàn ông nào không muốn lên xe của Đỗ Tình Tuyết chứ?
Nhưng đã có ai thành công đâu?
Mà Tiêu Chính Văn là người đầu tiên!
Đỗ Tình Tuyết lạnh nhạt đáp: “Đi ăn cơm với tôi”.
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày.
Sau cùng, anh vẫn mở cửa, lên xe.
“Tổng giám đốc Đỗ, chúng ta đi đâu vậy?”, Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng hỏi.
Từ góc nhìn của Tiêu Chính Văn, đôi gò bồng căng tròn của Đỗ Tình Tuyết bị dây an toàn siết chặt, nhấp nhô, quyến rũ tới mức hai mắt anh cứ nhìn chằm chằm, suýt nữa thì phụt máu mũi, không hổ danh là đường cong tỷ lệ vàng!
Trong xe, Đỗ Tình Tuyết đã cởi áo khoác từ lâu, cô mặc một chiếc áo sơ mi công sở màu trắng, do ánh sáng chiếu vào nên Tiêu Chính Văn có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét mờ ảo ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng.
May mắn thay, năng lực tự chủ của Tiêu Chính Văn rất mạnh, anh lập tức dời mắt đi nơi khác.
Phi lễ, chớ nhìn!
“Đến nơi thì biết”, Đỗ Tình Tuyết lạnh lùng đáp.
Lần trước, Tiêu Chính Văn một mình chống lại cả trăm tên côn đồ, anh đã cứu Đỗ Tình Tuyết, khiến trái tim Đỗ Tình Tuyết rung động.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!