Nhìn theo bóng lưng bay về phía đỉnh núi của Từ Lương, Chu Khang thở hắt ra một hơi đầy rối loạn, sau đó lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Cửa núi mở ra tượng trưng cho việc giờ lành đã đến, tất cả những người dâng tế tinh huyết có thể thông qua con đường qua lại này để tới đàn hiến tế trên đỉnh núi và hiến dâng tinh huyết của mình!
Loại nghi thức này cứ mỗi ba tháng lại được tổ chức một lần, tinh huyết thu thập được sau mỗi lần đều sẽ được phân chia đồng đều cho người của nhà họ Lý và điện Huyết Ma.
Vậy nên ngay cả Từ Lương cũng không dám tuỳ tiện phá rối.
Quách Xuân Dương và Thừa Tư Tư thấy Từ Lương đã đi xa thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Sứ thần Huyết Ma đại nhân, ông không sao chứ?”, Thừa Tư Tư vội vàng tiến lên trước đỡ Chu Khang bị đánh ngã trên mặt đất dậy.
Cô ta nào biết tới thoả thuận ngầm giữa Chu Khang và Từ Lương?
Còn cảm thấy Chu Khang vì nể tình Tiêu Chính Văn cùng là con cháu của Hoa Quốc nên mới tốt bụng ra tay tương trợ.
“Tôi không sao! Có điều bảo người bạn này của cô từ sau nên động não trước khi phát ngôn! Không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu!”
Chu Khang lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Chính Văn, thầm ôm mối hận với anh!
Nếu không phải do Tiêu Chính Văn không biết giữ miệng thì ông ta nào đến mức bị Từ Lương tát một bạt tai trước mặt bao nhiêu người như vậy!
Càng đáng tức hơn là bản thân vì cứu cậu ta nên mới bị đánh, vậy mà ngay tới một tiếng cảm ơn Tiêu Chính Văn cũng chẳng có nốt!
“Điện Huyết Ma nằm trên đỉnh núi sao?”, Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn núi cao trước mắt!
“Không sai, đi men theo con đường này lên chính là điện Huyết Ma rồi, có điều con đường tiếp theo e rằng sẽ không bằng phẳng được như vậy đâu!”, Quách Xuân Dương nhỏ giọng đáp lại một câu.
Dù gì Tiêu Chính Văn cũng đã đắc tội với Từ Lương, trên con đường này, không biết sẽ bị bao nhiêu đệ tử của điện Huyết Ma tuần tra xét hỏi, chỉ cần một câu nói của Từ Lương thì mấy người bọn họ đừng mong có thể dễ dàng lên được tới đỉnh núi!
Lúc này, một ông lão trong đoàn ngửa mặt lên thở dài một tiếng, nói: “Ôi, Bắc Vực bây giờ đã không còn cảnh đẹp nữa rồi, nhớ năm đó Bắc Vực cũng có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, là chốn non nước hữu tình!”
“Không ngờ bây giờ lại đất cằn ngàn dặm!”