Chương 374: Buộc phải vạch trần
Mà lúc này, ở biệt viện nhà họ Khương.
Người nhà họ Khương đang ngồi nói chuyện với Ngô Khoan Nghiệp và một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc sang trọng.
“Đại sư Bàng, thật là vinh hạnh khi chúng tôi có thể mời ông tới nhà làm khách”.
Khương Thái Xương kích động nói.
Thật không ngờ, Ngô Khoan Nghiệp có thể mời đại sư Bàng trong tin đồn tới!
Những người khác trong nhà họ Khương cũng kích động hùa theo:
“Đại sư Bàng không hổ là đại sư thiết kế váy cưới hàng đầu thế giới, phong cách này quả thật người bình thường không so bì được!”
“Đại sư Bàng ghé thăm nhà họ Khương là vinh hạnh cho nhà họ Khương chúng tôi! Chuyện này phải được công bố ra để mấy thế gia ở Tu Hà mở mang tầm mắt!”
“Phải phải phải! Nhất định phải làm tốt chuyện công khai! Đây là cơ hội tốt cho nhà họ Khương chúng ta nở mày nở mặt!”
Lúc này, đại sư Bàng giả – người mà mọi người đang khen ngợi đang ngồi trên ghế thái sư nhấp ngụm trà, suýt nữa thì phun hết nước trà ra!
Mặt ông ta đỏ bừng, hơi căng thẳng nhìn Ngô Khoan Nghiệp đang ở bên cạnh.
“Ông sao thế đại sư Bàng? Trà nóng quá hay sao?”
Khương Văn Kỳ ân cần hỏi thăm.
Đại sư Bàng giả dè dặt cười ha hả nói: “Hơi nóng”.
Phải nói là ngoại hình cũng như tướng mạo của ông đại sư Bàng giả này rất giống với Bàng Ngọc Thành, giống tới tám phần!
Nếu là người bình thường thì thật khó để phân biệt được ai thật ai giả.
Lúc này, đại sư Bàng giả đang nhìn Ngô Khoan Nghiệp với ánh mắt cầu cứu, Ngô Khoan Nghiệp cũng phản ứng lại, cười nói: “Thưa bác, thưa lão gia, cháu thấy không cần đâu. Suy cho cùng thì đại sư Bàng không thích mua danh trục lợi, hơn nữa lần này ông ấy tới Tu Hà là vì lời mời riêng nên không muốn để lộ hành tung của mình, tránh dẫn tới rắc rối không đáng có”.
Nghe thấy vậy, Khương Văn Kỳ hùa theo nịnh hót: “Đúng, đúng, đúng! Thiếu gia Ngô nói đúng, chúng tôi cân nhắc không kỹ rồi, đại sư Bàng, mong ông đừng trách tôi”.
Đại sư Bàng giả mỉm cười gật đầu: “Không sao, không sao”.
Khi mọi người đang không ngừng tâng bốc đại sư Bàng giả và Ngô Khoan Nghiệp thì ở bên kia, Khương Mỹ Nghiên vội vội vàng vàng đi vào, vui mừng hét lớn: “Bố, ông nội, mọi người đoán xem lúc nãy cháu tới sân nhỏ gặp được ai?”
Thấy Khương Mỹ Nghiên hùng hổ mặt mày hớn hở bước vào, Khương Thái Xương lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, trách móc: “Không ra thể thống gì cả! Không thấy đại sư Bàng còn đang ở đây sao?”
Lúc này Khương Mỹ Nghiên mới bớt khoa trương, cúi người xin lỗi: “Xin lỗi đại sư Bàng, cháu thất lễ rồi”.
Đến lúc này Khương Thái Xương mới hỏi: “Cháu vừa nói cháu thấy ai?”
“Phải đó, Mỹ Nghiên, nhìn em vui vẻ vậy anh còn tưởng em trúng mấy triệu ấy chứ”, Ngô Khoan Nghiệp cười hùa theo: “Chuyện tốt gì thế, nói anh nghe thử xem nào”.
Mọi người đều vểnh tai lắng nghe.
Khương Mỹ Nghiên cười lớn rồi nói: “Trong sân nhỏ cháu cũng thấy một ông đại sư Bàng nữa!”
Soạt!
Người nhà họ Khương sững sờ, liếc nhìn Khương Mỹ Nghiên với ánh mắt khó hiểu.
“Mỹ Nghiên, con đang nói bậy bạ gì vậy? Gì mà nhìn thấy đại sư Bàng khác? Chẳng lẽ trên thế giới còn có mấy ông đại sư Bàng hay sao?”
Sắc mặt Khương Văn Kỳ tối sầm lại, đanh mặt quở trách.
Ngô Khoan Nghiệp cũng sửng sốt, hơi căng thẳng nhìn diễn viên đóng thế đóng đại sư Bàng mà mình tạm thời tìm tới, không khỏi đổ mồ hôi lạnh hai bên thái dương.
“Phải đó con gái, con nói vậy là có ý gì vậy? Sao mẹ nghe không hiểu gì cả thế?”
Tiết Mai hoài nghi hỏi.
Ngay cả Khương Thái Xương cũng hơi mơ hồ.
Khương Mỹ Nghiên cười ha hả, nói: “Mọi người không biết chứ hôm nay Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cũng mời đại sư Bàng tới sân nhỏ ăn cơm rồi bị cháu bắt gặp!”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!
“Chuyện… chuyện gì đây? Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cũng mời đại sư Bàng đến sao?”
“Khoan đã! Sao tôi nghe xong mà mơ hồ luôn vậy? Trong sân nhỏ có đại sư Bàng thì ông đại sư Bàng trước mắt là ai?”
“Ôi! Có hai đại sư Bàng luôn sao?”
Nhất thời, mọi người nháo nhào cả lên, thảo luận vô cùng rôm rả!
“Mỹ Nghiên, rốt cuộc chuyện này là sao? Con mau nói rõ ràng đi!”
Khương Văn Kỳ sốt ruột.
Những người khác cũng lộ vẻ vô cùng nôn nóng.
Chỉ có Ngô Khoan Nghiệp và đại sư Bàng giả mà cậu ta mời tới kia hơi chột dạ, họ liếc mắt nhìn nhau với vẻ hơi bối rối.
Ánh mắt Ngô Khoan Nghiệp như muốn hỏi lại: “Sao lại có thêm một đại sư Bàng chứ? Chẳng lẽ bọn họ còn có mấy diễn viên đóng thế khác?”
Mắt ông đại sư Bàng giả như đang trả lời: “Tôi cũng không rõ nữa thưa thiếu gia Ngô… Tôi đóng vai đại sư Bàng ba bốn năm rồi còn không biết ông ấy có diễn viên đóng thế khác, có điều ở cái Hoa Quốc rộng bao la này có diễn viên đóng thế khác của ông ấy cũng chẳng có gì lạ… Nhưng mà tôi lo nhỡ gặp phải đại sư Bàng thật thì… phải làm sao đây?”
Ngô Khoan Nghiệp cau mày, ánh mắt tỏ ý rằng : “Bình tĩnh trước đã! Xem tình hình rồi tính tiếp…”
Sau đó Ngô Khoan Nghiệp đứng dậy, giả bộ rất khó coi hỏi: “Mỹ Nghiên, em nói là trong sân nhỏ cũng có một đại sư Bàng sao? Em chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn trăm phần trăm! Trông cực kỳ giống đại sư Bàng luôn, giống tới tám phần!”
Khương Vy Nhan nhấn mạnh nói.
Lúc này Ngô Khoan Nghiệp sững sờ, những người khác cũng vậy, nhao nhao hỏi Ngô Khoan Nghiệp và đại sư Bàng trước mặt:
“Rốt cuộc chuyện này là sao?”
“Thiếu gia Ngô, chẳng lẽ lại có tới mấy đại sư Bàng à?”
“Đại sư Bàng, ông còn có anh em sinh đôi sao?”
Ngô Khoan Nghiệp liền phản bác: “Không thể nào! Trên thế giới sao lại có hai đại sư Bàng được! Là giả đó! Chắc chắn người trong sân nhỏ là giả! Tiêu Chính Văn này được lắm, vì lấy lòng Khương Vy Nhan mà tìm diễn viên đóng thế! Thật không biết xấu hổ!”
“Đúng! Em cũng nghĩ vậy, lúc đó em còn mắng Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cơ!”
Khương Mỹ Nghiên gật đầu, vô cùng đồng ý với lời nói của Ngô Khoan Nghiệp.
Nếu không, chẳng lẽ đại sư Bàng ăn mặc sang trọng hiện đang đứng trước mặt họ là giả hay sao?
Sao có thể chứ?
Đại sư Bàng trong sân nhỏ ăn mặc rất giản dị, không hề có phong thái của một đại sư!
Đây cũng là lý do Khương Mỹ Nghiên chắc chắn như vậy.
Nếu để Bàng Ngọc Thành thật biết thì ông ấy cũng cạn lời.
Không ngờ bản thân ăn mặc bình thường tuỳ ý lại bị coi là hàng nhái cao cấp loại A…
Nghe thấy những lời này, đám người nhà họ Khương mới tỉnh ngộ, vẻ mặt nghiêm túc chửi bới tới tấp:
“Thật không biết xấu hổ! Vậy mà còn dám tìm người giả mạo đại sư Bàng!”
“Cái thằng Tiêu Chính Văn này! Mưu ma quỷ chước gì cũng nghĩ ra được!”
“Đại sư Bàng, ông yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ dạy dỗ nghiêm túc tên Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan kia! Tuyệt đối sẽ không cho phép họ làm ô uế danh tiếng của ông!”
Đại sư Bàng giả vội gật đầu, đứng chắp tay sau lưng, nghiêm khắc mắng: “Hừ! Tôi không ngờ còn có người dám giả mạo danh tiếng của tôi để đi lừa bịp! Người như này nhất định phải bắt trói lại!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!