Chương 368: Hết sức vinh hạnh
“Trời ạ! Thế mà lại là chủ soái Bắc Lương! Chủ soái ở vị trí cao nhất đó lại đến Tu Hà à…”
Lúc này Khương Mỹ Nghiên cũng kích động, ánh mắt sáng rực đứng trong đám đông.
Vua Bắc Lương!
Chủ soái ưu tú nhất, trẻ nhất Hoa Quốc!
Chỉ huy đội quân Bắc Lương ba trăm nghìn người, trải qua cuộc chiến với đội quân triệu người của tám nước mà không thất bại!
Đưa danh tiếng của Hoa Quốc vươn ra thế giới, gây chấn động ở khắp nơi.
Người đàn ông như vậy mới là bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả phụ nữ.
Nhưng Khương Mỹ Nghiên biết mình hoàn toàn vô vọng trong việc ở bên người đàn ông như vậy, thậm chí đứng nhìn từ xa cũng là điều viển vông!
Nhưng bây giờ chủ soái Bắc Lương đang ở trong sân bay.
Lập tức những người có danh tiếng ở Tu Hà ở bên ngoài đều kích động đến điên cuồng.
Lúc này, từng cuộc điện thoại được gọi ra ngoài.
Tất cả gia tộc giàu có, chủ tịch tập đoàn, quan chức cấp cao Tu Hà dường như ngay lập tức bỏ công việc để chạy đến sân bay.
Toàn bộ đường phố Tu Hà đều tắc nghẽn.
Tiếng còi xe vang lên ầm ĩ cả Tu Hà!
Người đi đường và người dân không rõ chuyện gì đều rất kinh ngạc với cảnh tượng này.
Đã… đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ!
Tất cả các con đường chính đến sân bay Tu Hà đều chật cứng các loại ô tô hạng sang.
Porsche, Bentley, Maybach, Aston Martin, Rolls-Royce…
Quả thật rất giống triển lãm xe!
“Trời ạ! Nhân vật tầm cỡ nào đến Tu Hà của chúng ta vậy? Hình như… đều là xe của các gia tộc giàu có và chủ tịch tập đoàn lớn nhỉ?”
“Tôi không biết nữa! Cảnh tượng này còn hoành tráng hơn việc bốn nghệ sĩ của Hoa Quốc chúng ta cùng xuất hiện nữa!”
“Là sân bay! Hình như họ đều đến sân bay. Chúng ta có nên đi đến đó không?”
Người dân cũng bắt đầu bàn tán.
Mà bên phòng chờ ở sân bay.
Sau khi nhận được tin tức, Hàn Lợi Dân cũng rất đau đầu và bất lực nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ soái, hình như tin tức anh ở sân bay bị bên ngoài biết được rồi. Bây giờ ngoài sân bay ngày càng nhiều người nổi tiếng của Tu Hà vây quanh, họ đều muốn gặp anh một lần, anh thấy thế nào?”
Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt hiện lên tia lạnh lùng: “Lịch trình của tôi bị lộ à?”
Hàn Lợi Dân bất lực nói: “Cây cao gió lớn, dù sao đại sư Bàng Ngọc Thành đến Tu Hà cũng là vì anh. Hơn nữa với hành động lúc trước, người bên dưới không khỏi suy đoán, cũng khó tránh khỏi làm lộ ít tin tức”.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn thở dài: “Mở rộng phạm vi phong tỏa đi”.
“Rõ!”
Hàn Lợi Dân đáp rồi nhanh chóng điều động một nghìn người từ Sở chỉ huy quân đội Tu Hà phong tỏa mấy con đường ra vào xung quanh sân bay.
Rất nhiều xe đến sân bay đều bị chặn lại.
Ngay lúc mọi người quan tâm chủ soái Bắc Lương có đến sân bay Tu Hà hay không, Hàn Lợi Dân cũng lấy danh Sở chỉ huy quân đội Tu Hà chính thức lên tiếng thông báo với bên ngoài hôm nay chủ soái Bắc Lương đến Tu Hà, để phòng ngừa bất trắc nên phải phong tỏa sân bay.
Hơn nữa, đồng thời cũng truyền ra tin tức chủ soái Bắc Lương sẽ ở Tu Hà một thời gian.
Hai tin tức gây chấn động toàn Tu Hà.
Rất nhiều gia tộc, tập đoàn lớn bắt đầu họp khẩn cấp để bàn bạc đối sách, cầu mong được gặp chủ soái Bắc Lương một lần.
Mà lúc này, ở sân bay, một chiếc máy bay chuyên dụng đáp xuống.
Một người đàn ông trung niên năm sáu mươi tuổi mặc một bộ vest màu xám, đội mũ Fedora được một nhóm binh lính hộ tống đi đến phòng chờ VIP.
“Đại sư Bàng! Là đại sư Bàng!”
“Mau xem! Đúng thật là đại sư Bàng Ngọc Thành kìa!”
Bỗng chốc người trong sân bay đều phát điên!
Bàng Ngọc Thành cũng liếc mắt một cái, rồi vội vã đi về phía phòng chờ VIP.
Cảnh tượng này dĩ nhiên bị người có tâm tư nhìn thấy.
“Là phòng chờ VIP! Đại sư Bàng đến phòng chờ VIP! Chắc chắn chủ soái Bắc Lương cũng ở đó. Nhanh lên, đến phòng chờ VIP”.
Cũng không biết ai hét lên, lập tức đám người trong sân bay này đều chạy đến gần phòng chờ VIP.
Nhưng lúc này phòng chờ VIP đã bị một trăm binh lính mặc quân phục xanh đậm, mang súng canh giữ nghiêm ngặt!
Đám người phấn khích đến sắp ngất chỉ đành ngậm ngùi đứng cách mấy tấm kính quan sát.
Có người không biết lấy đâu ra kính viễn vọng.
“Tôi nhìn thấy rồi! Thấy rồi!”
“Là Thiếu tá Hàn Lợi Dân và tỷ phú Lý Trường Thắng! Hai người họ đều ở đó!”
“Người bắt tay với đại sư Bàng Ngọc Thành là một chàng trai trẻ tuổi, rất đẹp trai, mặc quần áo bình thường. Chết tiệt, tôi không nhìn rõ nữa, bị chặn mất rồi!”
Mấy người này dùng hết mọi cách muốn được nhìn rõ người và tình hình trong phòng chờ VIP.
Nhưng lúc này, mấy cánh cửa kính đó đều bị ai đó kéo rèm lại.
Cuối cùng không ai nhìn thấy rõ chủ soái Bắc Lương trong phòng VIP rốt cuộc trông như thế nào!
Thế nhưng có người lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng đại sư Bàng Ngọc Thành bắt tay với một chàng trai trẻ đẹp.
Bức ảnh rất mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra người đàn ông bắt tay với Bàng Ngọc Thành có thân hình cao ráo, cực kỳ anh tuấn, có khí chất vương giả khiến mọi người phải bái phục.
Chắc chắn là chủ soái Bắc Lương rồi!
Bức ảnh này cũng truyền đi khắp các con phố lớn nhỏ của Tu Hà, thậm chí lan truyền trên mạng với tốc độ cực nhanh!
Nhưng không quá ba phút sau, bên trên đã phong tỏa tin tức liên quan đến chủ soái Bắc Lương.
Lúc này, Khương Mỹ Nghiên và Ngô Khoan Nghiệp ở trong đám đông cũng vô cùng kích động!
“Đây chính là chủ soái Bắc Lương sao? Nhan sắc này đúng là đẹp trai quá, chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của em!”
Khương Mỹ Nghiên không hề tâng bốc nói, gương mặt tràn đầy vẻ si mê đắm đuối.
Nếu đổi thành người đàn ông bình thường khác nhất định sẽ ghen tuông.
Nhưng Ngô Khoan Nghiệp không dám ghen, cũng không ghen nổi.
Chủ soái Bắc Lương đấy, ai mà dám ghen chứ?
Người này vốn dĩ là chủ soái vô địch được cả Hoa Quốc công nhận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!