“Thôi vậy, chúng ta vẫn nên đi thôi, loại người này không đáng cho chúng ta cung kính”.
Nói rồi không ít con cháu nhà họ Thành tản đi.
Thi thoảng có người lại nhìn sang Thành Hân Nhi với ánh mắt chế nhạo.
Cả nhà họ Thành chỉ có Thành Hân Nhi là luôn bảo vệ Tiêu Chính Văn, hơn nữa mặc cho ai nói thế nào, Thành Hân Nhi vẫn thật lòng yêu mến Tiêu Chính Văn.
Nhưng bây giờ mọi người đều tỏ ra chế giễu.
Trừ khi Thành Hân Nhi mắt mù mới thích loại người như Tiêu Chính Văn, đừng nói là so sánh với mấy người Khổng Tề Thiên và Tư Mã Tư, Tiêu Chính Văn còn chẳng bằng một thế tử bình thường nữa kìa.
Dù sao gia tộc lớn như nhà họ Thành cực kỳ chú trọng đến lễ nghi và đạo đức, cho dù nội bộ có thế nào thì bên ngoài ít nhất vẫn phải đứng đắn.
Còn cuộc sống riêng, ai rảnh rỗi mà đi quản cuộc sống riêng của từng người?
Hơn nữa con đường võ thuật chỉ chú trọng đến việc khổ cực tu luyện, chứ người cả ngày chỉ quan tâm đến sắc đẹp như Tiêu Chính Văn thì sao có được thành tựu gì nổi bật chứ?
Chỉ dựa vào điều này thì con đường tương lai của Tiêu Chính Văn đã đi vào ngõ cụt rồi.
Lúc này tộc trưởng nhà họ Thành cũng sầm mặt, nếu cụ ta không phải là tộc trưởng nhà họ Thành thì e là đã đứng lên đi khỏi đây nãy giờ rồi.
Nhưng thân là đại diện trong thế tục của nhà họ Thành, cụ ta vẫn phải giữ thể diện.
Nghĩ đến đây tộc trưởng cố kìm nén cơn thịnh nộ xuống, đứng lên sải bước đi xuống dưới tầng, nhìn chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi lái đến cổng.
Chỉ là không ai ngờ khoảnh khắc cửa xe vừa mở ra, Thành Hân Nhi lại lập tức chạy đến đón.
Tiêu Chính Văn vừa đẩy cửa xe bước xuống, Thành Hân Nhi đã nhanh chân bước đến, mở to đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Chào anh Tiêu”.
Thấy bạch mã hoàng tử mình nhung nhớ đã lâu, Thành Hân Nhi ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ bừng, bàn tay vươn tay cũng không khỏi run rẩy.
“Chào cô”.
Tiêu Chính Văn chỉ chạm nhẹ vào đầu ngón tay Thành Hân Nhi không bắt tay với cô ta.
Thành Vĩnh Chí trợn mắt nhìn Thành Hân Nhi thấp giọng nói: “Hân Nhi, còn không mau quay lại đây”.
Dù sao tộc trưởng nhà họ Thành vẫn còn đứng bên cạnh, theo lý thì dù có muốn nói chuyện cũng nên để tộc trưởng nói trước.
Thành Hân Nhi thì hay rồi, vượt quá thân phận của mình luôn.
“Bố, con…”
“Quay lại đây”.
Thành Vĩnh Chí đanh mặt quở trách.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!