“Cậu Tiêu, tôi cầu xin cậu, xin cậu Tiêu rộng lượng, Hằng Sơn tôi chắc chắn sẽ ghi tạc công ơn của cậu Tiêu, không bao giờ quên”.
Hiện giờ Độ Ách Chân Quân nào còn suy nghĩ khác nữa, chỉ muốn lập tức tiễn tên ôn thần này đi, cho dù phải trả cái giá thế nào ông ta cũng không tiếc.
Ông ta biết rõ hơn ai hết, một khi trận pháp bảo vệ của Hằng Sơn bị phá, mấy người Tiêu Chính Văn sẽ xoay người rời đi, ai có thể cản được?
Đến lúc đó, đám người Tishen cũng sẽ tàn sát mấy ngàn đệ tử Hằng Sơn để trút giận.
Mấy ngàn đệ tử này đều là những nhân tài xuất sắc của Hằng Sơn, nhỡ bị giết sạch thì truyền thừa của Hằng Sơn sẽ bị đứt đoạn thật sự.
Một chưởng giáo đại diện nhỏ bé là ông ta làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm lịch sử này?
Đến lúc đó thậm chí có chết mấy ngàn lần cũng không đủ để rửa sạch tội đồ của ông ta.
Lúc này Triệu Kế Hồng ở Tung Sơn xa xôi cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ gần Hằng Sơn, ngơ ngác nhìn đứa nhỏ đến cầu cứu thì chỉ cười khổ.
Cũng may lúc nãy mình kịp thời chịu thua, dùng hai đầu gối để đổi lại yên bình cho Tung Sơn, nếu không với sự tấn công của hai thế lực này chắc chắn Tung Sơn sẽ gặp đại nạn.
Đây là tai họa hoàn toàn do người tự gây ra.
“Cậu Tiêu, cho dù là điều kiện gì, chỉ cần Hằng Sơn tôi có thể làm được thì cậu Tiêu cứ nói, tôi tuyệt đối không nói nửa chữ không”, Độ Ách Chân Quân quỳ xuống đất với Tiêu Chính Văn, dập đầu ba cái khóc lóc cầu xin.
“Tôi nghe nói dòng chính Hằng Sơn có liên quan đến nhà họ Tư Mã ở ngoài lãnh thổ, năm đó lúc Tư Mã Chiêu lâm chung từng để lại một bộ trận pháp thời Tần, tên là “Phá Quân!””
“Cả đời tôi hiếu học, nếu chưởng giáo Độ Ách có thể từ bỏ những thứ đó của mình, tôi sẽ đi ngay”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Độ Ách Chân Quân suýt nữa tức đến ngất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!