Ngược lại là Tiêu Chính Văn, vẻ mặt vẫn như thường, ánh mắt quét qua khuôn mặt của những đệ tử cấp cao Tung Sơn, trên mặt anh lộ ra nụ cười nhạt.
“Chưởng giáo Triệu, hình như đệ tử Tung Sơn của ông không hoan nghênh tôi lắm!” Tiêu Chính Văn chắp một tay ra sau, vừa nói vừa bước lên bậc thang.
Triệu Kế Hồng lạnh lùng liếc nhìn đám đệ tử Tung Sơn ở xung quanh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn Triệu Kế Hồng đã nổi giận!
Chỉ thấy vài tên đệ tử trong đó, đã sợ đến tái mặt, còn có mấy người đã sợ tè ra quần ngay khi Tiêu Chính Văn leo lên cầu thang!
Phải biết rằng, đây là sân nhà của Tung Sơn đấy, hơn nữa Tiêu Chính Văn chỉ đến một mình, vốn không dẫn theo đám người Long Hình đến.
Một hậu bối cảnh giới Nhân Vương cấp năm lại khiến quân nhân họ sợ đến tè ra quần, chuyện này mà đồn ra ngoài, mặt mũi của Tung Sơn phải để đâu chứ!
“Đám người thua kém này, còn không mau lui xuống!”, Triệu Kế Hồng hét lên dữ dội, khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng, rối rít lui qua một bên.
“Cậu Tiêu, để cho cậu chê cười rồi, mời vào trong!”
Triệu Kế Hồng bước lên trước, mặt trơ tráo chắp tay với Tiêu Chính Văn, làm động tác mời rồi nói.
Thật ra bản thân Triệu Kế Hồng lúc này trong lòng cũng thấp thỏm không yên, lỡ như Tiêu Chính Văn vạch trần quỷ kế của ông ta, Triệu Kế Hồng thật sự không biết phải ăn nói với Tiêu Chính Văn thế nào!
Dù gì sau lưng Tiêu Chính Văn cũng có ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, một khi mấy người Long Nguyệt đánh tới tra hỏi ông ta, Triệu Kế Hồng cũng rất khó để giải thích cho rõ ngay lập tức!
Bí cảnh ở Tung Sơn kia thậm chí còn chẳng phải là bí mật bên trong võ tông, ngay cả Đại trưởng lão võ tông cũng biết rõ nơi gọi là bí cảnh ở Tung Sơn kia chính là một lò luyện lớn!
Dù là cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng vào trong thì cũng khó lòng sống sót!
Khi Tiêu Chính Văn tìm đường lên núi, vừa nói vừa cười đi lên đỉnh núi cùng với Triệu Kế Hồng thì nỗi bất an này của ông ta mới dần dịu xuống.
“Cậu Tiêu quả nhiên có uy phong của bậc đại tướng, đổi lại là người khác thì tuyệt đối sẽ không một thân một mình tới làm khách ở Tung Sơn chúng tôi!”
“Có điều, cậu Tiêu đã từng nghe nói sau núi Tung Sơn chúng tôi có một bí cảnh thượng cổ chưa?”
Triệu Kế Hồng vừa đi vừa ngẩng đầu nói với Tiêu Chính Văn.
“Bên trong giấy mời đã viết rất rõ rồi, chưởng giáo Triệu muốn cùng hưởng vùng đất trù phú kia với tôi, tôi đương nhiên không thể từ chối ý tốt của chưởng giáo Triệu được rồi!”
Tiêu Chính Văn khẽ mỉm cười nói.