Suy nghĩ tranh đoạt từ trước đến nay của họ, bây giờ lại không còn hiệu lực với Hoa Quốc nữa.
Mà người đạp lên đầu họ lại chỉ là đôi giày da kia của Tiêu Chính Văn.
Một người giẫm đạp lên đầu của tất cả mọi người ở Âu Lục và Mỹ Lục khiến họ liên tục không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nghe lời như một con chó ngoan ngoãn.
Nếu không chỉ cần người đàn ông như vị thần vung tay lên là cả một vùng trời sẽ không còn bất kỳ sinh linh nào tồn tại.
Họ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, họ rất muốn phản kháng lại, họ rất muốn…
Nhưng lúc này họ thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện đó, bởi vì suy nghĩ không thực tế đó có thể sẽ khiến cả đại lục biến thành nơi không người.
“Cảnh giới Nhân Hoàng thế mà lại chết ở Hoa Quốc”.
“Chín mươi phần trăm chuyện này có liên quan trực tiếp đến Tiêu Chính Văn”.
“Tiêu Chính Văn! Hoa Quốc! Bọn họ… bắt nạt người khác quá đáng, thế mà lại yêu cầu chúng ta trả lại hết đồ cổ của Viên Minh Viên, khó ưa cực kỳ”.
Người đứng đầu thế lực lớn ở Âu Lục siết chặt nắm đấm, móng tay hắn đâm sâu vào da thịt.
“Haizz, tiền tài vốn dĩ chỉ là vật ngoài thân, nếu chết giống vị Nhân Hoàng kia thì để lại đống tài sản này có tác dụng gì?”
Một kỵ sĩ tay cầm thánh kiếm màu vàng thở dài.
Trong lâu đài Versailles, một người đàn ông tóc vàng mặc áo dài từ tốn đứng dậy nhìn về phía vầng sáng lộng lẫy đó, lộ ra vẻ mặt mất mát.
Đất nước của hắn đã không còn huy hoàng nữa, mọi thứ chỉ đều vì người đàn ông như vị thần ở Hoa Quốc kia.
Không lâu nữa, lâu đài Versailles sẽ trả lại tất cả đồ cổ của Hoa Quốc, hơn nữa hơn một nửa tài sản đều giao lại cho Hoa Quốc.
Số tài sản này cũng bị người kia phân phát cho tất cả người dân Hoa Quốc.
Hai trăm năm nay, người Âu Lục đều hút máu của người Hoa Quốc, cướp đoạt thức ăn lao động của người Hoa Quốc, nhưng từ giờ khắc này, họ phải trả cái giá đau đớn cho những gì mình từng làm trước kia.
Theo điều kiện hòa bình mà Thiên Tử Hoa Quốc đưa ra, mọi người ở cả Âu Lục và Mỹ Lục phải trích ra bảy mươi phần trăm tài sản của mình để nuôi người dân Hoa Quốc, nếu không đất nước sẽ không còn tồn tại.