Không chờ Triệu Kế Hồng kịp mở miệng, một cái tát vang dội khác lại đánh mạnh vào má còn lại của ông ta.
“Con trai của Nhân Hoàng thì có thể hoành hành ngang ngược sao?”
“Bốp!”
“Nhân Hoàng thì có thể mặc kệ đạo lý sao?”
“Bốp bốp bốp…”
Sau mỗi câu hỏi của Tiêu Chính Văn là những cú tát mạnh vào mặt Triệu Kế Hồng.
Những bạt tai đáp xuống mặt Triệu Kế Hồng như những hạt mưa.
“Nói cho tôi biết, Nhân Hoàng rất ghê gớm sao?”
Tiêu Chính Văn hỏi với giọng lạnh lùng.
Giờ phút này, cả khán đài im phăng phắc, mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt!
“Cậu Tiêu đang hỏi các ông đấy!”
Hận Thiên vung tay đánh qua một bạt tai!
Một cơn gió mạnh lướt qua, lật nhào Triệu Kế Hồng và những người khác xuống đất, cả bốn người đều ngã nhào xuống dưới chân Tiêu Chính Văn!
Giờ phút này, bốn người do Triệu Kế Hồng đứng đầu ai nấy đều đỏ mặt tía tai, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Bọn họ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đấy, có người nào không có sức nghiền nát chứ?
Ngay cả vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ cũng là những trụ cột vững chắc của một phía thế lực.
Ai mà không từng tung hoành đất trời hàng trăm năm, không có đối thủ giữa tám trăm người, bất khả chiến bại ở mọi hướng?
Để đạt được cảnh giới Nhân Hoàng, để đạt đến trình độ có thể cùng sống thọ với đất trời, bọn họ đã phải nỗ lực biết bao nhiêu?
Thậm chí trong hàng trăm năm, không một khắc nào lười nhác, chẳng phải là vì muốn nở mày nở mặt sao?
Ngay cả lịch sử suốt ngàn năm cũng rất hiếm người có thể đạt tới trình độ của bọn họ!
Và trong thế giới tục, bọn họ tượng trưng cho năm đại danh sơn, thậm chí là các tông môn đứng đầu trong một vùng trời.
Nhưng vào lúc này, bọn họ lại đang bị một tên tiểu bối trong thế giới tục tát điên cuồng, trước mặt hàng ngàn người lại bị đánh hằn dấu ngón tay khắp mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!