Chương 333: Hét giá (2)
Mấy tên du côn đầu têu gây chuyện thấy tình hình không ổn, lập tức cổ động người dân gây rối, hét lên: “Vớ vẩn! Hôm qua ai nói là ba trăm nghìn chứ? Rõ ràng là một triệu! Các cô lật mặt không chịu nhận à? Còn nữa, số tài liệu này ai mà biết có phải là ngụy tạo hay không! Đám gian thương các cô miệng nam mô bụng bồ dao găm, muốn lấy đất mà mấy đời chúng tôi sinh sống, đừng hòng!”
“Đúng! Các người nằm mơ đi!”
“Phải đưa mỗi nhà một triệu tệ!”
Tình hình lập tức trở nên kích động, rất nhiều người cầm cuốc và xẻng, lao về phía Đỗ Tình Tuyết.
Mười mấy người bảo vệ bên cạnh cũng vội vàng vây lại, bảo vệ Đỗ Tình Tuyết ở phía sau.
Nhưng trong đám người có một tên lưu manh ti hí mắt lươn, đầu tóc vàng hoe, rút một con dao găm ở thắt lưng ra, canh đúng thời cơ, nhân lúc đang loạn xông lên, đâm vào bụng Đỗ Tình Tuyết.
Dù sao đâm người lúc đang loạn cũng chẳng ai bắt được.
Bởi vì đông người thì khó định tội.
Nhưng Tiêu Chính Văn đã nhìn thấy rõ ràng, anh nhíu mày, trên người bỗng tỏa ra một luồng khí thế lạnh lẽo, cả người đột nhiên biến mất.
Rắc!
Anh lao tới trước mặt Đỗ Tình Tuyết, tóm được cổ tay của tên tóc vàng đang cầm dao đâm tới.
Tên tóc vàng kia lập tức hét lên thảm thiết, cả cánh tay cong một góc chín mươi độ, người cũng khuỵu gối quỳ xuống đất, vẻ mặt đau đớn, hét lên: “A! Đánh người rồi, đánh người rồi! Gian thương vô lương tâm đánh người rồi!”
Cảnh tượng này khiến Đỗ Tình Tuyết hết cả hồn, đương nhiên cô ta cũng nhìn thấy con dao găm trong tay tên tóc vàng rơi xuống, tim cô ta đập thình thịch.
Lúc này, đám dân chúng đến gây chuyện nhìn thấy tên tóc vàng bị người ta tóm, lập tức im bặt.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn tên tóc vàng đang la hét không ngừng, nhặt con dao găm dưới đất lên, lạnh lùng nói: “Đàm phán là đàm phán, anh dùng đến dao là sao hả?”
Tên tóc vàng kia nhíu mày, lập tức phủ nhận: “Mày đừng có vớ vẩn! Mắt nào của mày nhìn thấy tao dùng dao nào? Chúng mày muốn vu oan giá họa cho tao chứ gì! Đồ gian thương!”
“Mọi người nhìn đi! Đám gian thương này không đàm phán được liền giở âm mưu quỷ kế ra vu oan hãm hại!”
Hắn vừa kêu xong, mấy chục người dân lập tức nổi giận xông lên.
“Thả người ra mau! Đám gian thương này còn dám ra tay nữa sao?”
“Tôi biết ngay bọn chúng là đồ gian thương hút máu mà! Mau thả Nhị Hoàng ra!”
“Đánh! Đánh lũ người này cút khỏi thôn Tiểu Nam đi!”
Mấy chục người lập tức giơ cuốc xẻng trong tay lên xông tới.
Thấy tình hình này, đám phóng viên và truyền thông đã chạy sang bên cạnh trốn để chụp ảnh từ lâu.
Mười mấy người bảo vệ cũng không chống được, lập tức tan rã.
Đỗ Tình Tuyết kéo Tiêu Chính Văn, hét lên: “Còn ngơ ra đó làm gì? Chạy thôi! Anh muốn bị bọn họ đánh chết à?”
Nhưng.
Tiêu Chính Văn chẳng hề sợ hãi, anh giơ chân đá bay tên tóc vàng đi.
Tên tóc vàng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra, va mạnh vào mấy chục người đang xông tới, khiến bọn họ ngã dúi dụi xuống đất.
Sau đó, Tiêu Chính Văn tóm được một chiếc xẻng sắt đập tới, tiện tay kéo một cái, tên côn đồ vẻ mặt dữ tợn lập tức bị kéo văng đi mấy mét, cả người loạng choạng mười mấy bước rồi cắm đầu vào vũng bùn.
Chỉ hai chiêu đơn giản đã khiến những người dân đang làm ầm ĩ này chấn động.
Tiêu Chính Văn cũng không thể ra tay với bọn họ được, khí thế trên người anh bùng phát ra ngoài.
Anh bước từng bước về phía mấy chục người dân kia, bọn họ vội vàng bò dậy, lùi từng bước về phía sau.
Sau đó!
Tiêu Chính Văn giơ chân, giẫm lên lưng tên tóc vàng đang định bò dậy bỏ chạy.
Phịch một tiếng, tên tóc vàng bị Tiêu Chính Văn giẫm cho bẹp dí dưới đất, hắn cảm giác sau lưng như bị một chiếc xe tải nghiền nát.