Ngay lúc này phía sau Pháp Thiên bỗng xuất hiện một màn sáng màu bạc như một chiếc gương chắn ngay trước người Tiêu Chính Văn.
Uy lực cú đấm đó của Tiêu Chính Văn cũng bị chiếc gương phía sau Pháp Thiên hút vào trong, như thể cát đổ vào biển, biến mất không thấy tung tích.
“Thế nào? Cậu tưởng chỉ có cậu biết trận pháp không gian sao? Cậu vẫn còn quá trẻ”.
Pháp Thiên quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn, gương mặt không hề có vẻ gì là hoảng hốt.
Ngay sau đó một luồng sáng màu đỏ đánh thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
“Ầm!”
Sau khi tiếng động lớn vang lên, luồng sáng đó va chạm với con rồng màu vàng, Pháp Thiên cũng nhân lúc này kéo giãn khoảng cách với Tiêu Chính Văn.
Đỡ được đòn tấn công của Pháp Thiên, Tiêu Chính Văn cũng lùi về sau một bước, phải nói là sức chiến đấu của hai người vượt xa Tư Mã Minh Húc.
So với hai người, Tư Mã Minh Húc hệt như một đứa trẻ ba tuổi.
Nhìn bầu trời xuất hiện một vết nứt cực rõ, lúc này Bạch Chiến Sinh cũng ngây người.
Rõ ràng là sau đòn tấn công vừa rồi của Tiêu Chính Văn và Pháp Thiên thì mới để lại vết nứt này.
“Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này lại có bản lĩnh như thế”, Bạch Chiến Sinh nghiến răng, ước gì có ngay sau đó Tiêu Chính Văn sẽ bị Pháp Thiên và Đồ Thiên chém thành đống thịt nhão.
Lúc này trong một sơn động ở Thương Sơn Nhĩ Hải, Sáng Thế Hạo Thiên chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía tỉnh Nam nói: “E là Tiêu Chính Văn đã gặp phải đối thủ mạnh nhất rồi”.
Tiêu Long quay đầu lại nhìn Hạo Thiên nói: “Sáng Thế, Tiêu Chính Văn nó…”
“Cứ đợi đi”, nói rồi Sáng Thế Hạo Thiên nhắm mắt lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!