Chương 321: Hắn là chiến thần?
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lưu Quốc Bảo đang quỳ trước mặt mình, lạnh giọng nói: “Ông tới đây để báo thù thay hắn à?”
Nghe thấy câu này, Lưu Quốc Bảo lập tức lắc đầu quầy quậy, liều mạng phủ nhận: “Không, không ạ! Cậu Tiêu hiểu nhầm rồi! Tôi… tôi không phải tới báo thù thay nó, tôi tới để dạy dỗ nó!”
Nói xong, Lưu Quốc Bảo đứng dậy, vẻ mặt phẫn lộ lao về phía Lưu Thiên Bằng đang ngã trên mặt đất, không ngừng đạp vào người hắn, khiến hắn la lên oai oái: “Chú, chú điên rồi sao? Cháu là cháu ruột của chú đấy!”
Lúc này Lưu Quốc Bảo vừa sợ hãi vừa tức giận, sức lực dưới chân không hề giảm, ông ta gầm lên: “Tao không có đứa cháu như mày! Mày biết mày đắc tội với ai không, cậu Tiêu mà mày cũng dám động vào, mày có mấy cái mạng hả? Cậu Tiêu đánh gãy hai cái chân của mày là ơn huệ lớn với mày lắm rồi đấy! Còn không mau xin lỗi cậu Tiêu đi!”
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều chấn động!
Ngay cả Lưu Quốc Bảo cũng không dám làm gì Tiêu Chính Văn, mặc dù Lưu Thiên Bằng không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà tên Tiêu Chính Văn này lại có thể khiến người chú từ tỉnh quay về của mình kinh hãi và khiếp sợ như vậy.
Nhưng hắn biết nếu không xin lỗi, rất có thể hắn sẽ bị chú ruột của mình đạp chết!
Vì vậy, Lưu Thiên Bằng lập tức xin lỗi Tiêu Chính Văn: “Anh… anh Tiêu, cầu xin anh tha cho tôi, tôi nhất thời hồ đồ nên mới nhận vụ này, sau này tôi không dám nữa, cầu xin anh rộng lượng tha cho tôi…”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lưu Thiên Bằng và Lưu Quốc Bảo, nói: “Cút!”
Vừa dứt lời, Lưu Quốc Bảo và Lưu Thiên Bằng như được ban ơn!
Ông ta vội vàng bảo đệ tử của mình kéo Lưu Thiên Bằng lên khỏi mặt đất, vội vàng hoảng loạn chạy ra khỏi nhà máy.
Bọn chúng phi tót lên xe, rồ ga phóng thẳng một đường!
Trong tích tắc bọn chúng đều đã biến mất khỏi khu vực cửa nhà máy!
Trong nhà máy lập tức vang lên những tiếng hoan hô hò reo!
Tất cả những công nhân còn lại ôm nhau khóc vì sung sướng!
Không ít người vây quanh Tiêu Chính Văn, nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, hét lớn: “Anh Tiêu, anh giỏi thật đấy!”
“Có anh ở đây, nhà máy của chúng ta tương lai không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn nữa rồi!”
“Giám đốc Khương, chồng cô giỏi thật đấy!”
Lúc này Khương Vy Nhan ngại ngùng nhìn Tiêu Chính Văn, người đang được mọi người vây quanh khen ngợi, cô đứng im lặng ở một bên, mỉm cười hạnh phúc.
Cùng lúc đó, Lưu Quốc Bảo đã đưa cháu mình lên xe, nhanh chóng rời khỏi nhà máy!
Vào trong xe, Lưu Thiên Bằng gầm rống lên: “Chú! Vừa nãy chú làm gì vậy! Chú là đại sư ở tỉnh cơ mà! Sao lại sợ một thằng ở rể nhà họ Khương ở Tu Hà thế? Chuyện này nếu đồn ra ngoài thì mất mặt kinh khủng! Sau này làm sao sống tiếp ở tỉnh được nữa?”
Lưu Thiên Bằng sắp tức chết rồi!
Chú ruột của mình trước nay làm gì cũng đều rất nghênh ngang!
Nhưng lần này không ngờ lại co rúm đuôi lại như vậy!
Quá mất mặt!
Lưu Quốc Bảo đang phì phèo điếu thuốc, ông ta quay đầu lại, tát cho hắn một cái, chửi bới: “Thằng ngu! Mày thì hiểu cái gì! Mày biết Tiêu Chính Văn là ai không?”
Cái tát này khiến cho Lưu Thiên Bằng quay cuồng, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ hỏi chú: “Hắn có thể là ai được chứ? Hắn có thể đánh bại đại sư như chú được sao?”
“Ha ha! Đánh á?”
Lưu Quốc Bảo lạnh lùng cười khẩy, nói: “Không cần anh ta ra tay, chỉ cần một ánh mắt, một luồng sát khí trên người anh ta cũng đủ để khiến cháu thương tích đầy mình rồi! Cháu nghĩ xem, người như vậy có thể là người bình thường được không?”
“Gì cơ? Chú, chú bị thương rồi à?”, Lưu Thiên Bằng hoảng loạn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Lưu Quốc Bảo vỗ vai Lưu Thiên Bằng, nói: “Cháu trai à, cháu phải nhớ kỹ, từ nay về sau, trong từ điển cuộc đời cháu, nếu như gặp phải Tiêu Chính Văn thì nhất định phải quỳ xuống và nịnh nọt, tuyệt đối không được phép xảy ra bất kỳ xung đột nào với anh ta! Hai cái chân này của cháu, chú sẽ nhờ bác sĩ nổi tiếng điều trị, chắc là không vấn đề gì đâu”.
Lưu Thiên Bằng ngẩn ra, trong lòng vô cùng không cam tâm, nói: “Chú, tên Tiêu Chính Văn đó lợi hại như vậy à? Không phải chú có thực lực của chuẩn quân vương cấp một sao sao? Sau đến một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi cũng không đánh lại được thế?”
Lưu Quốc Bảo cười nhạt, nói: “Cháu trai à, tầm nhìn của cháu quá thấp rồi! Thực lực của chuẩn quân vương cấp một sao đối với những người bình thường hoặc là đối với những binh vương quả thực là rất mạnh! Là sự tồn tại bất khả chiến bại! Nhưng cháu nhớ kỹ, núi cao còn có núi cao hơn, ở Hoa Quốc này, số người có thực lực chuẩn quân vương cấp một sao ít cũng phải có mấy chục người! Tuy nhiên, người có thực lực của một vị chiến thần thì chỉ có rất ít thôi! Những người như vậy có người nào không phải là nhân vật tầm cỡ của Hoa Quốc chứ? Không phải là nhân vật đứng đầu năm chiến khu thì chắc chắn là lãnh đạo chính trị cấp cao”.
“Chiến thần! Chú, chú nói tên Tiêu Chính Văn đó là chiến thần sao?”
Lưu Thiên Bằng hoảng loạn, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, chảy xuống như thác!
Lưu Quốc Bảo gật đầu, nói: “Đúng vậy, một nhân vật cấp bậc chiến thần nhưng lại trở thành một thằng ở rể ở Tu Hà nhỏ bé… thật không thể tin được!”
Nếu như để Tiêu Chính Văn biết, bọn họ cho rằng anh là nhân vật cấp bậc chiến thần, anh nhất định sẽ cau mày cười khẩy, chiến thần? Quá tầm thường rồi!
Bùm!
Đầu của Lưu Thiên Bằng như nổ tung, lúc này hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng!
Chiến thần!
Lại là một vị chiến thần tôn kính!
Trời ơi, vừa nãy mình đã làm gì vậy?
Lại dám xảy ra xung đột với một vị chiến thần tôn kinh của Hoa Quốc?
Đây là một nhân vật tầm cỡ với sức lực mạnh mẽ!
Thậm chí khi hít thở thôi cũng tỏa ra luồng sát khí chết người!
Dù cho mình có là đại ca ở thế giới ngầm ở đây, nhưng ở trước mặt người này thì cũng là cái thá gì chứ?
Chỉ cần một câu nói của anh thì cả cái thế giới ngầm sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!
Ngay lúc Lưu Thiên Bằng đang hoảng sợ, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, là trợ lý Từ Khắc An bên cạnh Đỗ Bá Đào!
“Chú, có nên nghe không?”, Lưu Thiên Bằng hoảng sợ, nói mục đích mình tới Tu Hà cho Lưu Quốc bảo biết.
Lưu Quốc Bảo im lặng một lúc, sau đó nói: “Nghe đi”.
Sau khi nhấn nghe, Từ Khắc An ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Lưu Thiên Bằng, mọi chuyện xử lý thế nào rồi?”
Lưu Thiên Bằng liếc nhìn chú mình rồi nói thẳng: “Trợ lý Từ, xin lỗi, vụ này tôi không nhận nữa, tiền đặt cọc mà anh đã đưa cho tôi, tôi sẽ lập tức sai người mang trả lại, ngoài ra, tôi muốn nhắc nhở anh và chủ tịch Đỗ, tốt nhất hai người đừng nên chọc vào người tên Tiêu Chính Văn này”.
Nói xong, Lưu Thiên Bằng lập tức cúp máy, tắt điện thoại, ném ra ngoài cửa sổ!
Hành động rất nhanh và dứt khoát!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!