Không cần biết Long Hình và Long Nguyệt có lai lịch thế nào, nhưng từ giọng điệu của bọn họ có thể thấy, bọn họ đều đứng về phía Tiêu Chính Văn.
“Chẳng phải anh vừa nói muốn đấu với Long Vương sao? Trận này, tôi sẽ thay Long Vương tiếp anh!”
Giọng điệu của Long Hình tràn đầy sát khí!
“Hừ, hai người các cậu thật sự khiến tôi rất bất ngờ. Nhưng các cậu cũng chỉ là Nhân Vương cấp hai mà thôi, bản thế tử cũng là Nhân Vương cấp hai, các cậu nghĩ có cơ hội thắng sao?”
“Cho dù hai người các cậu cùng ra tay, thì bản thế tử cũng…”
Gã còn chưa kịp nói hết lời, Long Hình đã bắt đầu ra tay.
Vai của Long Hình vụt qua, một bóng đen dài xuất hiện sau lưng anh ta.
Một giây tiếp theo, Long Hình đã xuất hiện trước mặt Ngụy Nguyên Cát như dịch chuyển tức thời, đánh một cú Khí Quán Trường Hồng.
Sức mạnh của cú đánh này vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn có tiếng nổ ra trong không khí.
Nhìn thấy cú đánh của Long Hình đang đập về phía mình với uy lực mạnh mẽ, Ngụy Nguyên Cát chỉ cười chế nhạo.
Dù sao gã cũng là thế tử, gần như vô địch so với cao thủ cùng đẳng cấp. Chỉ cần đối phương không phải thần thánh thì gã tự tin mình có thể thắng.
“Cú đánh yếu ớt này mà cũng muốn đánh người sao! Thật nực cười!”
Ngụy Nguyên Cát nói xong cũng nhẹ nhàng múa quyền, đối mặt với cú đấm của Long Hình.
“Bùm!”
Một giây sau, hai cú đấm va chạm, tạo ra một luồng ánh sáng trắng bùng nổ trong không trung.
Đồng thời, làn khí mạnh mẽ chia cắt mặt đất thành một khe núi có độ sâu trăm mét.
“Rắc!”
Ngay sau đó, một tiếng xương gãy vụn vang lên.
Ngụy Nguyên Cát lăn ngược ra sau, một cách tay của gã đã gãy.
“Rầm!”
Ngay khi cơ thể Ngụy Nguyên Cát lăn ra phía sau, Long Nguyệt khẽ nâng bàn tay lên, ấn mạnh vào hư không.
“Bùm!”
Một gợn sóng to lớn khẽ trào trong không khí, trong giây tiếp theo, một hình bóng có kích thước bằng sân bóng bay lên, bao phủ đỉnh đầu Ngụy Nguyên Cát.
Xuất thân là thế tử, gã lập tức linh cảm được điều không hay, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Trong nháy mắt, tim gã co rút mãnh liệt, vội vàng tránh né đòn của Long Nguyệt.