Hơn nữa Lodiwe chắc chắn cũng sẽ không đẻ Lý Chính Đạo sống sót rời đi.
Mặc dù mọi người đều là gia tộc ở Hoa Quốc nhưng ở thế giới không bạn thì là kẻ thù như thánh vực này thì Chu Thụy Chân không thể ra tay giúp đỡ.
“Anh Chu, chúng ta cứ đứng ngoài xem trò cười của họ có phải không dễ giải thích với nhà họ Lý không?”
Khổng Tuyên có hàm ý khác nhìn Chu Thụy Chân.
Lúc này hắn mong sao Chu Thụy Chân nể mặt nhà họ Lý chủ động ra tay giúp đỡ đánh một mất một còn với người lâu đài Versailles.
“Nếu không còn có thể thế nào? Đừng quên, mục đích của chúng ta chỉ có một, khí vận của Âu Lục. Lấy được khí vận của Âu Lục, liên quan đến hưng thịnh và suy tàn của Hoa Quốc”.
“Tôi tin người nhà họ Lý sẽ hiểu cho chúng ta, dù sao mất đi một người sao có thể lớn bằng quốc gia?”
Chu Thụy Chân cười nhạo nói.
Đúng lúc này Ngụy Quốc Đào đã dẫn theo mấy Tề Thiên Huyền và Ngụy Ngưng Nhi chạy đến cạnh quảng trường.
“Đây chẳng phải là cậu Tiêu sao? Vừa rồi chính miệng cậu đã nói tám môn thiên cực chẳng qua chỉ có thể thôi, bây giờ tôi lại thấy tuyệt học của cậu Tiêu cao thâm thế nào đấy”.
Ngụy Quốc Đào chế giễu nói.
Thấy trận chiến đang nổ ra, ngoài Ngụy Quốc Đào, những người khác không ai dám đến gần như thế.
Dù sao phía sau Ngụy Quốc Đào còn có Thiên Hành làm chỗ dựa.
Thời điểm nhạy cảm này, thế lực lớn bên nào cũng sẽ không có ý trở mặt với Thiên Hành dễ như thế.
Ngụy Ngưng Nhi cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ vui mừng khi thấy người khác gặp họa: “Các anh đừng khinh địch, càng không thể làm mất mặt người Hoa Quốc chúng ta”.
“Đây là trận chiến lớn đầu tiên của thánh vực, thắng hay thua cũng liên quan đến uy danh của Hoa Quốc. Còn một việc nữa tôi quên nói, Lodiwe vẫn còn một người bạn nữa đang trên đường đến, các người có thể sẽ nghênh chiến hai gia tộc với không phải một”.
“Haizz! Tôi thật sự rất mong các người có thể tạo ra kỳ tích để đám ếch ngồi đáy giếng bọn tôi mở mang tầm mắt”.
Nói rồi Ngụy Ngưng Nhi che mặt cười.
Lúc này sắc mặt Lodiwe đã u ám đến cực điểm.
Thấy Lodiwe đã kiếm rút ra, sát khí xung người như có thực thể cuồn cuộn lao ra ngoài.
“Long Vương, chúng ta phải làm sao?”
Long Hình quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói.