Hơn nữa rất nhiều trận pháp đều do các danh sơn và gia tộc này truyền lại, người bình thường hoàn toàn không có cơ hội có được.
Không có trận pháp cao thâm hỗ trợ thì cảnh giới có cao đến mức nào cũng chỉ để trang trí, như khoảng cách giữa một con bò và võ sĩ đấu bò vậy.
Mặc dù sức của bò rất lớn, hơn nữa cũng rất mạnh nhưng cũng chỉ bị võ sĩ đấu bò chơi đùa.
Thấy một tay Tiêu Chính Văn khuấy cafe không đáp lời, Ngụy Ngưng Nhi nói tiếp: “Anh Tiêu, thật ra tôi không biết anh tìm được hai hạt giống tốt này ở đây nhưng để họ lại nhà họ Ngụy tôi mới là lựa chọn tốt nhất”.
“Theo tôi biết, hai người họ luôn nghe lời anh, chỉ cần một câu nói của anh, tương lai của hai người họ sẽ thay đổi”.
“Tôi biết hai người họ xuất thân từ quân đội, cũng là trụ cột trong quân đội thế tục của Hoa Quốc, nhưng anh Tiêu à, anh cũng phải nghĩ cho tương lai của họ chứ”.
“Tôi nghĩ với tầm nhìn của anh Tiêu hẳn cũng biết rất rõ tình hình chung sẽ thay đổi”.
“Trong tình hình chung của tương lai chức vụ gì đó đều như rơm rác thôi, không đáng để nhắc đến, chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể cho họ đứng ở nơi bất bại trong tình thế loạn lạc”.
“Nói khó nghe một chút, tôi nghĩ ngay cả bản thân anh Tiêu cũng nên chủ động đến cầu nhà họ Ngụy chúng tôi, cống hiến cho nhà họ Ngụy chúng tôi”.
Ngụy Ngưng Nhi kiêu ngạo nói.
“Ồ? Ngay cả tôi cũng nên làm đầy tớ cho nhà họ Ngụy cô à?”
Tiêu Chính Văn suýt nữa tức đến bật cười.
“Tôi vừa nói rồi đấy, những tài nguyên đó chỉ là chuyện vặt vãnh với nhà họ Ngụy, nếu không anh nghĩ tại sao các cao thủ cảnh giới Nhân Vương đó phải chủ động gia nhập vào nhà họ Ngụy chúng tôi?”
“Chắc anh Tiêu đã từng chứng kiến thực lực của Thiên Huyền rồi nhỉ, mười lăm năm trước Thiên Huyền chủ động đến nương nhờ nhà họ Ngụy, thế mới nói người biết thức thời mới là người tài”.
“Tình hình tương lai cực kỳ không có lợi với một người đơn độc chiến đấu, không có chỗ chống lưng như anh Tiêu”.
Ngụy Ngưng Nhi vô cùng tự tin hất cao cằm, kiêu ngạo nói.
“Cô Ngụy, hãy thứ cho tôi nói thẳng, có phải nhà họ Ngụy các cô tự cao tự đại quá rồi không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Ngụy Ngưng Nhi nói.
“Anh nói gì?”
Ngụy Ngưng Nhi lộ ra vẻ lạnh nhạt nói: “Ý anh Tiêu là ngay cả nhà họ Ngụy tôi cũng không lọt nổi vào mắt anh Tiêu sao?”
“Tôi nghĩ e là anh Tiêu đã hiểu lầm một chuyện, trước đó tôi khách sáo với anh chỉ là mong anh có thể tự hiểu ra, nhưng chưa từng tỏ ý là nhà họ Ngụy đang bàn bạc với anh”.
“Hơn nữa dù anh Tiêu muốn hiểu lầm cũng không nên cắt đứt tương lai của người khác, nói khó nghe một chút là hai người họ đi theo anh ngoài nguy hiểm ra thì anh có thể cho họ được cái gì”.
Sắc mặt Ngụy Ngưng Nhi ngày càng trở nên lạnh lùng, thậm chí ánh mắt đã dần toát ra sát khí.
“Chúng tôi và Long Vương cùng vào sinh ra tử vô số lần. Hai người họ sinh là người của điện Thần Long, chết là ma của điện Thần Long. Hơn nữa thứ Long Vương có thể cho chúng tôi, nhà họ Ngụy chưa chắc có thể cho được”.