Long Nguyệt lạnh lùng nhìn cô gái, tuy rằng trong lòng vô cùng không tình nguyện, nhưng dù sao người kia cũng là người của nhà họ Ngụy!
Nhà họ Ngụy này gần như ngang hàng với nhà họ Lý.
Hơn nữa, hai gia đình này đều là danh môn vọng tộc từ thời Lý Đường.
Nhà họ Ngụy thực ra là hậu duệ của Ngụy Chinh, từ sau đời Ngụy Chinh do có nguyên nhân nào đó nên nhà Ngụy cũng dấn thân vào con đường võ đạo.
Thậm chí sau Loạn An Sử, người nhà họ Ngụy đã chuyển ra hết vùng ngoài lãnh thổ!
Vì vậy, thực lực của nhà họ Ngụy không thể coi thường!
Mà cô gái trẻ đang nói chuyện này không ai khác chính là Ngụy Ngưng Nhi của nhà họ Ngụy.
Tuy rằng cô ta không phải là thế tử của nhà họ Ngụy, nhưng ít nhất trong thánh vực, hầu như tất cả các thế lực đều qua có mối quan hệ sâu sắc với nhà họ Ngụy!
Đặc biệt là bố của Ngụy Ngưng Nhi – Ngụy Quốc Đào luôn là một thế lực mà các bên muốn lôi kéo.
Nhưng Ngụy Quốc Đào không bao giờ chọn đứng về bên nào, mà luôn đóng vai trò người hòa giải giữa các thế lực!
Trong thánh vực, tuy có một số thế lực lớn cấu xé lẫn nhau, nhưng cho đến nay chưa từng có việc ra tay quá đáng, mà phần lớn công lao đều là của Ngụy Quốc Đào.
Từ đó có thể thấy, tầm ảnh hưởng của nhà họ Ngụy trong thánh vực lớn đến thế nào.
Hơn nữa, Ngụy Quốc Đào còn có một thân phận, đó là đệ tử cuối cùng của Thiên Hành!
Với uy danh của Thiên Hành trong thánh vực đã vượt xa thế tử của nhiều thế gia lớn rồi, ngay cả Chu Thụy Chân cũng phải nhường ba phần, địa vị đương nhiên vượt qua các thế lực lớn khác!
Có thể nói, nhà họ Ngụy từ lâu đã trở thành vua không ngồi ngai vàng ở Thiên Nam!
Hơn nữa, lúc trước Long Nguyệt và Lòng Hình vào thánh vực, bởi vì không có giấy chứng minh thân phận, họ cũng đã từng bị coi là kẻ xâm nhập, suýt nữa bị mấy thế lực lớn tiêu diệt!
Chính Ngụy Ngưng Nhi ra mặt, họ mới có thể trốn thoát một mạng.
Chính vì những chuyện này khiến Lòng Hình, Long Nguyệt không tiện từ chối thẳng!
“Ngưng Nhi, kỳ thực chúng tôi đều hiểu lòng tốt của cô, nhưng chúng tôi quả thật có việc khó nói, hơn nữa lần này chúng tôi quay lại đây cùng Long Vương, e rằng chúng tôi không thể làm chủ!”
Cuối cùng, Long Nguyệt đã nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
Nhắc đến Tiêu Chính Văn và để Ngụy Ngưng Nhi biết khó mà lui!