“Ông Quý, vua Bắc Lương vẫn luôn là như vậy, cậu ấy đã không thèm đếm xỉa tới an nguy của bản thân từ lâu, vậy nên cả Hoa Quốc mới tôn trọng vua Bắc Lương như vậy, dù là Thiên Tử thì cũng thường nói với chúng tôi rằng nếu như Hoa Quốc có thêm vài vua Bắc Lương thì chắc chắn thiên hạ sẽ là chúng ta!”
Tần Vũ cảm thán với tâm trạng phức tạp.
Nhiều năm qua, Tiêu Chính Văn vì Hoa Quốc, không biết đã bao nhiêu lần vào sinh ra tử.
Thế nhưng quyết định bây giờ này lại như thể khiến cho Tiêu Chính Văn như đứng trên bờ vực dốc đứng!
Đừng thấy bây giờ trong giới chính trị hết sức tung hô Tiêu Chính Văn mà lầm.
Thế nhưng một khi Tiêu Chính Văn gặp phải khó khăn, những người này căn bản sẽ không xuất hiện giúp đỡ!
Cuộc quyết đấu với Thiên Đạo Minh Ước cũng chỉ có thể dựa vào sức lực của một mình Tiêu Chính Văn mà đối kháng với toàn thiên hạ.
Tần Vũ thật tâm không hy vọng nhìn thấy cảnh tượng này!
Thế nhưng cũng chính vì như vậy nên Tiêu Chính Văn mới được kiếm Tần Vương đồng ý, mới được Tần Vương công nhận!
Đứa con được trời lựa chọn sẽ không nghe theo mệnh trời mà dùng chính khí tự thân để định đoạt cho số kiếp của mình!
Sau khi mọi người trong võ tông rời khỏi trụ sở chính của Hắc Băng Đài, Lạc Trường Sinh cũng bước nhanh tới trước mặt Sở Hồng Thiên, nói: “Sư thúc, lẽ nào Thiên Sơn chúng ta thật sự phải giúp Tiêu Chính Văn tấn công Vy Hào sao?”
Điều này đồng nghĩa với việc Thiên Sơn đã trồng xuống một mầm tai hoạ rất lớn!
Mặc dù bây giờ bọn họ đều bị bức ép trước uy thế của Tiêu Chính Văn, không thể không cúi đầu trước giới chính trị.
Thế nhưng bọn họ đều là người trong Thiên Sơn, đương nhiên nên đồng tâm hiệp lực với nhau!
“Ôi chao, cậu Lạc, sao tới tận bây giờ rồi mà cậu vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ thế?”
Sở Hồng Thiên vội vàng lắc đầu nói: “Cậu cũng không thử nghĩ xem Thiên Sơn chúng ta còn có lựa chọn khác hay sao? Nền móng của năm đại danh sơn quả thực quá thâm sâu, trước kia làm gì có ai dám khinh thường chúng ta!”
“Thậm chí ngay cả quân vương cũng phải nể mặt chúng ta vài phần! Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu!”
“Mấy người quá xấc xược rồi, cho rằng cả thiên hạ này ai ai cũng phải nể mặt mấy người hay bận tâm tới nền móng của năm đại danh sơn, thế nhưng Tiêu Chính Văn tuyệt đối là ngoại lệ!”
“Nếu không, ân sư của tôi sao lại chết trong tay cậu ta? Ngọn núi chính của Hằng Sơn sao lại bị chém đứt, sao Hoa Sơn lại bị giết sạch, Hoả Long Chân Quân của Huệ Mi đã phải bỏ mạng như thế nào?”
“Người ta căn bản không nhìn vào vai vế, không nhìn vào nền móng, chỉ dùng nắm đấm, dùng đao kiếm để nói chuyện! Cậu đã hiểu chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!