Chương 269: Nhà họ Tần nổi giận
Thấy Tiêu Chính Văn do dự muốn nói gì đó, Khương Vy Nhan tưởng rằng Tiêu Chính Văn đang tức giận vì ghen, cô kéo cánh tay anh rồi nói: “Được rồi, được rồi, chỉ là mời người ta đi ăn cơm thôi mà, em có thể thề với anh, cả đời này em sẽ là vợ của Tiêu Chính Văn, cũng chỉ có anh mới có thể là bố của Na Na, vậy đã được chưa?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, nhìn Khương Vy Nhan trước mặt, ánh mắt trong veo mà nghiêm túc khiến anh trào dâng niềm yêu thương.
“Được, anh tin em. Vậy thì mấy ngày nữa mời anh ta ăn bữa cơm đi”.
Tiêu Chính Văn vuốt tóc Khương Vy Nhan nói: “Nhưng em không quen anh Bạch, làm sao liên hệ với anh ta?”
Lúc này, Khương Vy Nhan mới phản ứng lại, chớp đôi mắt to, bĩu môi nói: “Đúng vậy, anh Bạch thần bí như vậy, em cũng không hỏi cách liên lạc với anh ấy…”
Tiêu Chính Văn cười nói: “Nếu đã vậy thì bỏ đi”.
Khương Vy Nhan thở dài nói: “Đành vậy thôi”.
Sau đó, Khương Vy Nhan đứng dậy, uống ly trà an thần Tiêu Chính Văn pha cho, chuẩn bị đi tắm rửa.
Còn Tiêu Chính Văn ngồi trong phòng khách, lén lút nhìn Khương Vy Nhan đi vào phòng tắm, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện cho Long Nhất, hạ giọng nói: “Long Nhất, anh nghĩ cách để Khương Vy Nhan biết số điện thoại của anh Bạch đi, ừ, đừng để lộ là ý của tôi”.
Cúp điện thoại, Tiêu Chính Văn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu vợ đã muốn mời anh Bạch ăn cơm thì anh nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cô.
Có lẽ sau khi ăn xong bữa cơm này, Khương Vy Nhan sẽ không còn quan tâm gì đến anh Bạch đó nữa.
Nhưng đến lúc đó anh phải đóng vai anh Bạch thế nào đây?
…
Cùng lúc đó, Tần Hạo đã trở về biệt thự nhà họ Tần ở tỉnh ngay trong đêm!
Toàn bộ biệt thự nhà họ Tần nguy nga tráng lệ, sáng rực rỡ, ai không biết còn tưởng đây là tòa cung điện!
Lúc này, bên trong biệt thự nhà họ Tần.
Tần Hạo quỳ dưới đất khóc lóc thảm thiết, nhìn người bố có thân hình cao lớn đang đứng chắp tay, rống lên: “Bố! Bố phải làm chủ cho con! Tên Tiêu Chính Văn kia thật vênh váo! Hắn dám ra tay với con! Còn… còn…”
“Có gì thì nói đi! Ấp a ấp úng mãi, mày có phải là con cháu nhà họ Tần không hả?”
Tần Chấn Thiên quay người lại, lạnh lùng nhìn Tần Hạo!
Tần Chấn Thiên là gia chủ nhà họ Tần, cũng là chủ tịch của tập đoàn Tần Thị.
Tổng tài sản hơn sáu mươi tỷ tệ!
Ở tỉnh này, ông ta là gia chủ thế gia hạng nhất!
Điều đáng sợ hơn là Tần Chấn Thiên còn có chức vụ trong cơ quan chính quyền tỉnh, lại là một trong mười đại biểu xuất sắc của doanh nghiệp, từng tham gia hội nghị xây dựng kinh tế tỉnh!
Có thể nói, thực lực của Tần Chấn Thiên ở tỉnh không thua kém gì thực lực của Lý Trường Thắng – người giàu có nhất Tu Hà!
Tần Hạo quỳ dưới đất, vừa khóc vừa run rẩy hét lên: “Bố, tên Tiêu Chính Văn kia đã giết Đại Hổ và Nhị Hổ của Âm Sơn Tam Hổ rồi, bây giờ chỉ còn Tam Hổ sống thôi…”
Ầm!
Bỗng chốc, ngọn lửa giận của Tần Chấn Thiên bùng cháy mãnh liệt.
“Mày nói cái gì? Thằng bất hiếu! Mày có biết tao nuôi dạy Âm Sơn Tam Hổ này bao nhiêu năm rồi không hả? Bây giờ mày lại nói là đã chết mất hai rồi?”
Tần Chấn Thiên gào thét, tiến lên đá vào vai Tần Hạo, khiến hắn ngã sõng soài!
Bọn họ là binh vương cấp bốn sao và binh vương cấp ba sao đấy!
Âm Sơn Tam Hổ cũng đã từng thay nhà họ Tần làm rất nhiều chuyện không tiện xử lý công khai.
Tần Hạo cũng vội vã nằm xuống, vừa khóc vừa gào lên: “Bố, con cũng không biết tên Tiêu Chính Văn kia lại lợi hại như vậy, Đại Hổ và Nhị Hổ còn chưa qua nổi một chiêu của hắn đã chết rồi… Bố, con thấy Âm Sơn Tam Hổ gì đó chỉ là cái danh thôi, lừa tiền tài nhà họ Tần chúng ta, nếu không thì tại sao không đánh nổi một thằng ở rể ở Tu Hà chứ…”
“Im mồm!”
Tần Chấn Thiên gầm lên, mắt trợn lên tràn đầy vẻ tức giận: “Tam Hổ đâu?”
“Ở… ở ngoài cửa chờ…”, Tần Hạo vội vàng đáp.
Tần Chấn Thiên quát lớn: “Cút sang một bên cho tao, bảo Tam Hổ vào đây!”
“Vâng, vâng…”
Tần Hạo nhanh chóng đứng dậy, cung kính lùi về phía sau Tần Chấn Thiên.
Tần Chấn Thiên rất oai phong ở nhà họ Tần, nói một là một hai là hai.
Chẳng mấy chốc, Tam Hổ – người sống sót duy nhất trong Âm Sơn Tam Hổ bước vào, quỳ xuống trước mặt Tần Chấn Thiên nói: “Gia chủ, là thuộc hạ xử lý chuyện không tốt”.