“Đuổi những tên khốn kiếp này cút về Vy Hào đi, Hoa Quốc chúng ta không hoan nghênh bọn chúng!”
“Người của võ tông không muốn báo thù cho những người lính đã hi sinh của Hoa Quốc thì đã đành, lại còn muốn mời những tên này đến!”
Rất nhiều người chỉ tay vào đám người Triệu Thiên Hòa chửi bới.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Thiên Hòa khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn đoàn người biểu tình ở ngoài cửa.
Chỉ một phút trước, ở trước mặt Yamamoto Keiichi, ông ta còn thề thốt có thể đảm bảo an toàn cho tất cả bọn chúng.
Nhưng khi vừa ra đến cửa, mấy người Yamamoto Keiichi đã bị mấy người biểu tình chỉ vào mũi mắng mỏ.
Đây không phải là vả vào mặt ông ta sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Hòa lạnh lùng hừ một tiếng!
Dù sao ông ta cũng là cường giả Thiên Thần huyền cấp hai sao, tuy rằng tu vi của ông ta không phải cao nhất Hoa Quốc, nhưng khí thế của một cường giả cảnh giới Thiên Thần mạnh đến mức nào?
“Câm miệng! Hoa Quốc luôn coi trọng lễ nghĩa, các người lại ở đây chửi mắng khách quý của Hoa Quốc, là có ý đồ gì?”
Tiếng gầm của Triệu Thiên Hòa vừa vang lên, đoàn người vừa nãy còn chỉ trích võ tông lập tức yên lặng!
Chỉ một tiếng gầm đã khiến hàng trăm người đổ máu, thậm chí một số cụ già thể lực kém ngất xỉu tại chỗ.
Suy cho cùng, những người đến biểu tình cũng chỉ là những người bình thường.
Trong số đó hoàn toàn không có một cao thủ võ tông nào, sao có thể chống lại áp lực uy hiếp cường đại của Triệu Thiên Hòa?
Thấy mọi người đều yên lặng, Triệu Thiên Hòa cười khẩy, dẫn theo đám người Yamamoto Keiichi vênh váo ra khỏi sân bay, ngồi lên một chiếc ô tô hạng sang, nghênh ngang rời đi.
Một lúc lâu sau, một thanh niên trong đoàn người mới siết chặt nắm đấm nói: “Hừ! Đúng là đám người ăn cây táo rào cây sung, nếu như vua Bắc Lương ở đây, bọn chúng sao dám làm ra chuyện này!”
“Hừ, những người này còn không bằng đầu ngón tay của vua Bắc Lương! Bọn chúng chỉ dám giết người của mình!”
“Gọi cấp cứu đi, ông cụ bên kia nguy rồi!”
Một người đàn ông trung niên chỉ vào cụ già râu tóc bạc phơ ngã trên vũng máu cách đó không xa hét lớn.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả dân chúng Hoa Quốc có mặt ở đó đều không khỏi thầm nghĩ đến dáng vẻ hiên ngang năm đó!
Nếu vua Bắc Lương không ở ẩn thì hôm nay kẻ nào dám coi thường những người lính đã hy sinh tính mạng cho đất nước, ngang nhiên mời võ giả của nước địch đến?
Không ít người đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tiêu Chính Văn đẩy lui liên quân năm nước!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!