Nhưng lại thầm thề thốt, chỉ cần nhà họ Quý có ngày rơi vào tay mình thì chắc chắn phải khiến cả gia tộc nhà họ Quý bị chém, không để lại một người sống sót.
“Để tôi ra tay hay để người của cậu tự kết liễu mình? Nếu để tôi ra tay thì cậu nên biết phong cách làm việc của nhà họ Quý đấy”, ông cụ Quý lạnh lùng nói.
Vừa nghe cụ ta nói thế, Bồi Thanh Minh cảm thấy hốt hoảng.
Ý của ông cụ Quý là bảo hắn tự sát.
“Tổng tư lệnh Vương, tôi… tôi giúp anh…”
“Cậu câm miệng!”
Bồi Thanh Minh chỉ mới nói được một nửa, Vương Quốc Xương quay phắt người lại rút súng ra chĩa vào trán Bồi Thanh Minh.
“Bịch!”
Bồi Thanh Minh khiếp sợ quỳ xuống đất, hắn oan uổng thật mà.
Từ đầu đến cuối, hắn đều làm theo chỉ thị của Vương Quốc Xương.
Nhưng lúc này Vương Quốc Xương rơi vào tình thế ốc còn không mang nổi mình ốc nào lo lắng nhiều đến vậy?
“Pằng!”
Tiếng súng vang lên, thi thể Bồi Thanh Minh ngã xuống đất.
“Ông cụ Quý, kẻ đầu sỏ đã đền tội, chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”
Vương Quốc Xương nghiến răng, tức giận thở phì phò hỏi.
“Nể tình cậu lần đầu mắc lỗi, nhà họ Quý sẽ không truy cứu thêm, nhưng nếu dám có lần sau thì kết cục của cậu ta chính là kết cục của cậu”.
Ông cụ Quý chỉ vào thi thể của Bồi Thanh Minh.
“Vâng! Tôi hiểu rồi!”
Vương Quốc Xương giậm mạnh chân rồi dẫn đám người rời khỏi đó như đang chạy trốn.
Lúc này trên một tòa nhà cao ở đằng xa, vài thanh niên mặc đồ võ thuật đang nhìn về phía bên này.
“Sư huynh, bao giờ chúng ta mới ra tay?”
Một người trong đó tay cầm kiếm híp mắt nhìn chằm chằm về hướng Tiêu Chính Văn.