Trong này, dĩ nhiên cũng bao gồm nhà họ Đông Phương!
Cho đến lúc này, cô ta mới hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại quyết giết cho bằng được, tại sao lại không hề nương tay với những kẻ xấu đó!
Cũng chính thời khắc này, cô ta mới thực sự công nhận Tiêu Chính Văn!
Nếu không có anh thì đâu ra nhà họ Ngô và năm đại danh sơn?
Mà bây giờ, hạng người xấu như Ngô Lân lại dám vô lễ với Tiêu Chính Văn?
Nghe được tiếng quở trách phía sau, Ngô Lân không khỏi xoay đầu liếc nhìn, khi hắn thấy rõ người đến là Đông Phương Tuyết Ngưng, tay chân hắn nhất thời luống cuống cả lên.
“Cô Đông Phương? Cô… Cô không phải đang ở Âu Lục sao?”
Ngô Lân sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nói năng ấp a ấp úng.
“Bốp!”
Đông Phương Tuyết Ngưng chẳng thèm phí lời, tát thẳng một bạt tay vào mặt Ngô Lân, Ngô Lân bị đánh ngã sõng soài xuống đất.
Ôi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người mà Ngô Lân dẫn đến đều sợ tới há mồm trợn mắt!
Bọn họ nhận ra Ngô Lân, càng biết tới Đông Phương Tuyết Ngưng!
Từ thời xa xưa, bốn gia tộc lớn đã chiếm giữ trung tâm quyền lực của Hoa Quốc.
Không phải bốn gia tộc lớn kiểm soát toàn bộ cả Hoa Quốc.
Nhưng từ sau khi linh khí khôi phục, bốn gia tộc lớn gần như đều suy tàn, chỉ có gia tộc Đông Phương là từ từ trỗi dậy.
Còn xuất hiện một cao thủ ở cảnh giới Thiên Thần như Đông Phương Tuyết Ngưng, đánh bại ba nhân tài mới nổi của Âu Lục!
Thật sự trong võ tông Hoa Quốc, nếu so sánh về địa vị thì có thêm mười Ngô Lân cũng không đấu lại Đông Phương Tuyết Ngưng!
Lúc này, Ngô Lân ôm lấy bên má sưng tấy, vừa mới đứng dậy, Đông Phương Tuyết Ngưng lại giáng thêm một cái tát lên trên mặt.
“Bốp!”
Chỉ là lần này không có tiếng giòn tan như khi trước mà là một âm thanh giống như tiếng sấm rền.
Mọi người nhìn lên gương mặt của Ngô Lân, lúc này đã bị đánh biến dạng méo mó.
Gần như lớp da bên nửa gương mặt kia đều bị xé toạc, máu tươi không ngừng chảy xuống.
“Cô chủ Đông Phương, cô đang có ý gì đây?”
Ngô Lân điên tiết.
Mặc dù nhà họ Ngô không bằng nhà họ Đông Phương, nhưng bây giờ cũng là một trong số những thế gia lớn.