Bồi Thanh Minh đã làm không ít những chuyện tương tự như thế.
Hơn nữa từ trước đến nay đều có thể trót lọt, chứng tỏ gã luôn tuân thủ nguyên tắc diệt cỏ tận gốc.
Vì lo người trong tiệm ngọc bỏ chạy hoặc có bất kỳ tin tức nào tiết lộ ra ngoài, gã mới điều động số lượng lớn quân đội đến phong tỏa hai con đường gần đó.
“Anh!”
Chu Lâm Lâm giận tái mặt.
Bồi Thanh Minh đang muốn già mồm lấn át lẽ phải, hơn nữa cũng đang bày mưu tính kế mấy người Chu Lâm Lâm.
Nếu mấy người Chu Lâm Lâm khống chế đồ vật từ xa thì Bồi Thanh Minh sẽ có lý do đầy đủ để bắt người.
“Anh cái gì mà anh? Nói cho các cô biết, từ đầu tôi đã biết trong các cô có võ giả, nhưng nếu các cô cả gan dám phản kháng là đang đối đầu với quốc gia, giới chính trị sẽ không tha cho các cô dễ dàng vậy đâu”.
“Hơn nữa các cô cũng thấy rồi đấy, xung quanh đây đều là quân đội Hoa Quốc, các cô chỉ cần dám động thì ông đây ra lệnh một tiếng, hai con phố này sẽ biến thành tro bụi”.
Dứt lời, Bồi Thanh Minh vung tay lên, họng súng của mười mấy chiếc xe thiết giáp nhắm vào đám người Tiêu Chính Văn.
Mặc dù sau khi linh khí khôi phục, cao thủ Hoa Quốc mọc lên như nấm, đừng nói là cao thủ cảnh giới Thiên Thần, ngay cả cảnh giới Chiến Thần cũng không sợ vũ khí nóng.
Nhưng đánh lại hay không là một chuyện, dám động vũ khí với quân đội chính quy của quốc gia lại là chuyện khác.
Dám động đến quân đội Hoa Quốc đồng nghĩa với việc phản bội đất nước, cả Hoa Quốc sẽ không có nơi dung thân cho mấy người Tiêu Chính Văn.
Đây cũng chính là sự nham hiểm của Bồi Thanh Minh.
Bất kể Tiêu Chính Văn buông tay chịu trói hay liều mạng chống đối thì cũng chỉ có con đường chết.
Hai võ giả bên cạnh cũng cười khẩy với mấy người Tiêu Chính Văn, bày ra bộ dạng xem kịch hay.
Tiêu Chính Văn lướt nhìn Bồi Thanh Minh rồi lại nhìn hai võ giả.
“Lâm Lâm, cô có chắc hai người bọn chúng là hung thủ không?”
Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi lại lần nữa.
“Chắc chắn là họ, tôi dám đảm bảo bằng cả tính mạng”.
Chu Lâm Lâm nói chắc như đinh đóng cột.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Vậy thì dễ giải quyết”.