Lúc này, Trần Thiên Quốc siết chặt nắm đấm, sắc mặt vô cùng u ám, cứ đi qua đi lại trong phòng khách.
“Đáng tiếc, nếu có thể mời được cậu chủ Trương tới thì một thằng chủ tiệm ngọc nhỏ bé có là cái thá gì?”
Trần Thiên Quốc than thở.
Với thực lực và địa vị của Trương Lăng Phong, nếu ra tay thì Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể chờ chết!
Nhưng dù gì nhà họ Trương và nhà họ Trần vẫn chưa kết thân, nếu tự ý yêu cầu như vậy thì khó tránh việc bị nhà họ Trương quở trách.
“Ông Trần, theo tôi biết trong khu vườn riêng của nhà họ Trương ở Thiên sơn có một đóa hoa Tử Tiêu sắp nở rộ, trong thời gian ngắn, Trương Lăng Phong tuyệt đối sẽ không rời khỏi nhà họ Trương!”
Ông Đinh nhíu mày nói.
Thật ra Trần Thiên Quốc cũng đã nghe tin trong vườn riêng của nhà họ Trương có hoa Tử Tiêu sắp nở từ lâu.
“Chẳng lẽ nhà họ Trương không sợ Thiên Sơn cử người tới cướp sao?”
Trần Thiên Quốc thuận miệng hỏi.
Không thứ gì có thể thay thế được công dụng của hoa Tử Tiêu, đừng nói là năm đại danh sơn, đến cả kẻ như Trần Thiên Quốc cũng âm thầm khát khao!
“Ai dám cướp? Nhà họ Trương đã sắp đặt xong xuôi trận pháp bảo vệ núi rồi, cho dù cao thủ cảnh giới Thiên Thần bốn sao cũng đừng hòng bước vào vườn riêng của nhà họ Trương nửa bước!”
Ông Đinh lạnh lùng cười nói.
Trần Thiên Quốc gật đầu, ngay sau đó con ngươi lại co rút, đột nhiên nảy ra sáng kiến: “Có rồi! Nếu không thể mời cậu chủ Trương tới thì chúng ta có thể nghĩ cách để dẫn ông chủ kia tới nhà họ Trương ở Thiên Sơn!”
Loại cáo già lão luyện như Trần Thiên Quốc quá quen thuộc với mấy trò gậy ông đập lưng ông này.
Chỉ cần dẫn Tiêu Chính Văn đến địa bàn nhà họ Trương, mượn thế lực của nhà họ Trương để đàn áp một phen, chắc chắn sau này ông chủ nhỏ họ Tiêu kia sẽ biết điều hơn nhiều.
Dù sao nhà họ Trương và năm đại danh sơn ở Thiên Sơn cũng có liên hệ dây mơ rễ má với nhau, trong một số trường hợp, nhà họ Trương có thể coi là đại diện của Thiên Sơn, đối đầu với nhà họ Trương thì chẳng khác nào đối đầu với Thiên Sơn!