“Chu Hạo Nhiên, chẳng lẽ các người không biết, tham gia đại hội võ lâm phải đến trước một ngày sao? Lẽ nào nhà họ Chu các người lại đặc biệt hơn?”
“Không sai, cho đù đại hội võ lâm được tổ chức ở đâu thì đều là sự kính trọng mà những người tập võ như chúng ta dành cho tổ sư gia, nhà họ Chu các người lại ung dung đến muộn, đó là bất kính với tổ sư, hay có ý bất mãn với Thiên Sơn?”
“Theo tôi thấy, cái đuôi của nhà họ Chu mấy người vẫy tới tận trời rồi nhỉ, có phải đã không thèm đếm xỉa gì tới Thiên Sơn lâu rồi không?”
Mấy đệ tử mặc đạo bào phái Thiên Sơn dùng giọng điệu lạnh lùng chất vấn.
Bọn họ vừa dứt lời, những người xung quanh đều nhìn chằm chằm hai bố con Chu Hạo Nhiên.
Thực ra, không phải bố con Chu Hạo Nhiên cố ý đến trễ, mà vì nhà họ Chu bọn họ là người cuối cùng nhận được thiệp mời.
Hoặc nói, vốn dĩ nhà họ Chu bọn họ không có tư cách tới tham gia đại hội võ lâm!
Dù vừa nhận được thiệp mời là đi ngay trong đêm, thì đương nhiên cũng sẽ đến trễ một ngày so với những người khác.
“Thưa mọi người, chúng tôi không hề có ý này, cho dù là tổ sư hay Thiên Sơn thì nhà họ Chu chúng tôi đều vô cùng tôn trọng, nhưng mà, chúng tôi mới vừa…”
Chưa chờ Chu Hạo Nhiên nói xong, một đệ tử Thiên Sơn đã lạnh lùng ngắt lời: “Hừ! Chu Hạo Nhiên, nhà họ Chu các người coi trọng Thiên Sơn thật sao?”
“Vậy tôi hỏi ông, thi thể của các sư đệ của tôi đang ở đâu?”
“Có câu nói, đánh nhau không giỏi bằng người ta thì biết điều ngậm miệng lại! Mấy đứa sư đệ của tôi kỹ năng không bằng ai, bị giết bị chém thì Thiên Sơn chúng tôi cũng không một lời oán hận! Nhưng ít ra phải để chúng tôi sống thấy người, chết thấy xác chứ!”
Hàm ý đã quá rõ ràng.
Chu Hạo Nhiên nghe thế thì bất đắc dĩ nhìn con gái.
Đúng là chuyện này Chu Lâm Lâm làm hơi quá.
Sau khi giết hai gã đệ tử Thiên Sơn xong, vì để không vướng phải rắc rối lớn hơn, Chu Lâm Lâm đã dùng bột hóa xác, khiến thi thể của hai gã đệ tử Thiên Sơn kia biến thành vũng máu!
Ngay lúc Chu Hạo Nhiên bị hỏi đến mức cứng họng, không cách nào nói lại được thì một người đàn ông trung niên chậm rãi bước lên đài cao, lạnh lùng nói: “Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, oan gia nên cởi không nên buộc!”
“Nếu đã đủ người rồi thì đại hội võ lâm hôm nay chính thức bắt đầu!”
Người đó là một vị chủ sự của Thư Kiếm Viện Thiên Sơn.
Lúc này ông ta đi ra quát tháo, ý bảo đệ tử của mình ngừng lại, thật ra cũng chỉ cố tình bày vẽ cho mọi người dưới khán đài xem mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!