Mặc dù bây giờ cô và Tiêu Chính Văn ẩn giấu danh tính mở cửa hàng ngọc nhỏ này, gần như rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhất là người của võ tông.
Nhưng cô vẫn mong thực lực của mình có thể cao hơn một bậc.
Ít nhất mình lớn mạnh rồi, ngộ nhỡ xuất hiện tình huống cấp bách gì cũng có thể chia sẻ khó khăn ưu phiền với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Hẳn là không có vấn đề gì, anh tìm được cách điều chế trong một cuốn sách cổ, cực kỳ đáng tin cậy”.
Nghe Tiêu Chính Văn khẳng định thế, Khương Vy Nhan cẩn thận cất hai viên thuốc vào.
Ngay lúc này chuông điện thoại Tiêu Chính Văn bỗng vang lên.
Cúi đầu nhìn, là Trần Hân gọi đến.
Tất nhiên Trần Hân vẫn không biết Trần Thiên Quốc và ông Đinh đến tìm Tiêu Chính Văn.
“Ông chủ, ngày mai là sinh nhật tôi, tôi định tụ họp với bạn bè, không biết anh và chị Vy Nhan có thể đến tham gia không?”
Trần Hân ở đầu bên kia điện thoại cười hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đương nhiên là được, ngày mai tôi và Vy Nhan chắc chắn sẽ đến đúng giờ”.
“Cảm ơn ông chủ và chị Vy Nhan đã đồng ý đến”.
Dứt lời, Trần Hân bén cúp máy.
Khương Vy Nhan thấy Tiêu Chính Văn cúp máy mới nhíu mày nói: “Chồng ơi, ngày mai có lẽ em không thể tham gia tiệc sinh nhật của Hân Hân được rồi, hôm qua đã hẹn với một người của công ty cung cấp đồ ngọc, ngày mai đi nghiệm thu hàng hóa”.
Tiêu Chính Văn sửng sốt gật đầu nói: “Vậy được, lát nữa em tìm vài món đồ tốt, ngày mai anh mang đến đó thay em xem như là quà sinh nhật cho Hân Hân”.
Mặc dù vừa rồi đã xảy ra chút chuyện không vui với Trần Thiên Quốc, nhưng Trần Hân khác Trần Thiên Quốc, dĩ nhiên Tiêu Chính Văn sẽ không trút giận lên cô ta.
Cùng lúc đó.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hân xoay người nhìn một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nói: “Tiểu Thanh, nghe nói khoảng thời gian trước cậu cũng đến núi Đại Lương à? Thế nào, có vui không?”
Từ Thanh Thanh nhíu mày nhìn Trần Hân nói: “Vui? Núi Đại Lương đã xảy ra chuyện lớn rồi, còn nữa, lần này cậu chủ Trương đã hoảng sợ không nhẹ đâu, cậu cũng không biết quan tâm người ta một chút”.
“Đã nhiều ngày thế rồi, sao vẫn không đến thăm người ta thế?”
Nghe nói thế, Trần Hân hừ một tiếng nói: “Hừ! Mình mà thèm đi à! Hơn nữa là do bố mình ép buộc bảo mình gả cho hắn, nếu để mình chọn thì mình thà chọn người bình thường như anh Tiêu”.
Nghe cô ta nói vậy, Từ Thanh Thanh không khỏi há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn Trần Hân nói: “Hân Hân, tin đồn lan truyền bên ngoài không phải thật chứ? Cậu thật sự thích ông chủ cửa hàng đồ ngọc của các cậu rồi à?”
“Anh ta có vợ con rồi đấy”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!