Nghe thế Lâm Tuyết khiếp sợ đến mức không nói nên lời.
Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương đấy, công trạng của anh được đích thân Thiên Tử công nhận.
Vấn đề là bây giờ trong tay ông Lưu không có chứng cứ, không có nhân chứng có thể chứng minh mọi chuyện mà ông ta nói là sự thật.
Nếu truyền nội dung đó ra ngoài, một khi có kiếm chứng những lời ông Lưu nói là giả thì ngay cả Lâm Tuyết cũng bị chu di cửu tộc.
“Ông Lưu, mặc dù Tiêu Chính Văn ở ẩn, nhưng anh ta vẫn là vua Bắc Lương Hoa Quốc, những lời ông nói hôm đó là đang bôi nhọ vương tước. Chuyện lớn như thế, tôi thật sự…”
Lâm Tuyết nói đến đây cũng sợ phát khóc.
Bất kể Tiêu Chính Văn hay ông Lưu cũng đều là người cô ta không thể đắc tội.
So sánh hai người này với nhau, một phóng viên nhỏ như cô ta chỉ như một hạt cát nhỏ bé.
Thấy Lâm Tuyết tỏ ra sợ hãi, ông Lưu mỉm cười nói: “Tiểu Lâm à, thật ra cô không cần lo”.
“Bây giờ Hoa Quốc đã không còn là Hoa Quốc mấy năm trước nữa, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu, sau lưng tôi là năm đại danh sơn”.
“Có năm đại danh sơn ủng hộ cô, cô còn sợ gì nữa? Dù là giới chính trị Hoa Quốc cũng không dám làm gì chúng ta”.
“Hơn nữa nội dung cuộc nói chuyện hôm đó đều do tôi nói, muốn bắt cũng là bắt tôi, sẽ không bắt cô đâu”.
Nghe ông ta nói thế, Lâm Tuyết hơi bình tâm lại, nhưng vẫn cảm thấy khó xử nói: “Nhưng… ông Lưu, đây chỉ là suy đoán của ông, chúng ta không có chứng cứ”.
“Chứng cứ? Chứng cứ quan trọng sao? Cả võ tông đều đồng ý với quan điểm của tôi, đây chính là chứng cứ”.
Ông Lưu cười khẩy, trong lòng đã có dự tính.
Mặc dù Thiên Lăng Tử chết thảm ở núi Đại Lương nhưng chỉ cần hủy hoại thanh danh của Tiêu Chính Văn, Thiên Tử sẽ mất đi chỗ dựa quan trọng nhất.
Lúc này lên âm mưu cướp đoạt vị trí Thiên Tử, ai có thể ngăn được họ?
…
Lúc này ở thành phố Sơn Thành.
Trong một biệt thự xa hoa tọa lạc ở giữa núi, một người đàn ông trung niên mặc đồ vest màu đen đang nói với một người phụ nữ trẻ ngồi đối diện: “Tiểu Hân, mấy ngày trước cậu Trương đã bị cú sốc dọa đến mức sợ hãi”.
“Chúng ta và nhà họ Trương Thiên Sơn đã có quan hệ từ mấy đời, cho dù suy xét ở phương diện nào thì con cũng nên đi thăm nó”.
“Hơn nữa con cũng phải để ý đến thân phận của mình, thân là cô cả nhà họ Trần sao có thể chạy lộ mặt ở cửa hàng đồ ngọc như người bình thường được”.
Người đàn ông trung niên tên là Trần Thiên Quốc, chính là gia chủ của nhà họ Trần ở Sơn Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!