Chương 229: Tội chết
Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đạp cửa xông vào!
Cả quá trình không ai dám ngăn cản!
Khí thế nuốt chửng vạn dặm núi sông, tựa như rồng giáng thế!
Khí thế trên người Tiêu Chính Văn quá đỗi lớn mạnh, chấn động cả đại sứ quán!
Lúc này, đám nhân viên văn phòng nước ngoài kia đều tránh né không kịp, hết sức lo sợ!
Tất cả mọi người đều bị khí thế kinh hoàng trên người Tiêu Chính Văn làm cho sợ hãi, nghĩ lại còn rùng mình!
“Na Na, hôm qua người đẩy ngã con là con trai của đại sứ sao?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Na Na chớp đôi mắt to tròn, mấp máy cái miệng nhỏ, gật đầu nói: “Vâng thưa bố, cậu ta còn mắng con là đồ con lợn Hoa Quốc… còn dùng tiền đập con và mẹ…”
Nghe vậy!
Trên người Tiêu Chính Văn toát ra vẻ lạnh lẽo ngút trời, nói: “Được! Vậy chúng ta đi tìm đại sứ! Con hư là lỗi của bố!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn ôm Na Na lên, chạy thẳng một mạch đến văn phòng đại sứ quán trong ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của mọi người!
…
Cùng lúc này, ở tầng ba đại sứ quán, trong phòng họp của tổng đại sứ!
Đại sứ Bob đang ngồi phía trước bàn họp, mặt nở nụ cười lạnh lùng, ra lệnh cho đám nhân viên đại sứ quán bên dưới, trao đổi xem làm sao có được tình báo của nội bộ Hoa Quốc!
“Cốc cốc cốc!”
Lúc này, tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên, làm kinh động đến cả phòng họp!
“F*ck! Ai? Không biết bọn tôi đang họp lãnh đạo cấp cao à? Có chuyện gì lát nữa hãy nói!”, đại sứ Bob ngồi trước bàn họp, thái độ ngang ngược quát về phía cửa!
Là người đứng đầu đại sứ quán, thứ ông ta ghét nhất chính là lúc mình đang họp bị người và việc khác làm gián đoạn!
Đám nhân viên cũng không để ý, tiếp tục họp.
Nhưng.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, càng mạnh hơn và vang vọng hơn lần trước, ngay cả tiết tấu cũng mang vẻ mất kiên nhẫn!
“F*ck! F*ck! Con mẹ nó, mày là ai? Tao đang họp! Cút ra ngoài!”
Đại sứ Bob tức giận, gầm thét về phía cửa!
Các nhân viên đại sứ quán có mặt, cũng đầy vẻ khó chịu, nổi giận đùng đùng!
Phải biết rằng, đây là đại sứ quán, là nơi có bối cảnh nhất Tu Hà!
Cho dù là thiếu tá của Sở chỉ huy quân đội và chủ tịch thành phố Tu Hà có đến đây thì cũng phải theo quy tắc!
Chính vì đây là đại sứ quán!
Những người ngồi đây đều là nhân viên nước ngoài, đều là viên chức của đại sứ quán, thân phận tôn quý!
Nhưng lúc này, bên ngoài cửa lại có kẻ không biết nặng nhẹ, cứ làm phiền cuộc họp bí mật của bọn họ!
Ngoài cửa.
Tiêu Chính Văn cau mày, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi đao!
“Chủ soái, giao cho tôi đi!”, Long Nhất ở phía sau nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, lùi về sau mấy bước, Long Nhất ở phía sau nhanh chóng bước lên!
“Ầm!”
Một tiếng vang dội, cửa của phòng họp bị đạp bay, như dời núi lấp biển!
Trong phòng họp, lúc này đám nhân viên của đại sứ quán đều nhướng mày, sắc mặt hoảng sợ, ánh mắt đờ đẫn… nhìn cánh cửa bị đá bay!
“Ầm!”
Cửa gỗ bị đá bay, đập mạnh lên bức tường phía sau, trong phút chốc cánh cửa vỡ nát, bức tường nứt toác!
Sát khí!
Trong phút chốc đã tràn ngập cả phòng họp!
Những thành viên của đại sứ quán sau khi kinh ngạc đờ đẫn khoảng nửa phút, mới tỉnh táo lại từ trong hoảng sợ!
“F*ck! Có lý nào lại như vậy! Mày là kẻ nào? Dám đến đại sứ quán xấc xược?”
Đại sứ Bob nổi điên tại chỗ, đứng bật dậy, nhe răng trợn mắt, điên cuồng chỉ vào Tiêu Chính Văn gầm thét!
Lúc này, ánh mắt của mọi người toàn bộ đều dán vào hai bóng người ở cửa!
Chỉ nhìn thấy nam thanh niên người khoác áo choàng màu đen, ôm một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, bước từng bước vào phòng họp.
“F*ck! Bọn mày là ai?”
Con ngươi của đại sứ Bob co rút lại, sắc mặt rất khó coi.
Ông ta không quen người trước mắt, lửa giận trong lòng bùng cháy!
“Dám tự tiện xông vào đại sứ quán, còn đạp hỏng cửa của tao! Bọn mày có biết, đây là tội chết không? Là tội chết đấy! Có ý khiêu khích chiến tranh!”
Cuộc họp bí mật của đại sứ Bob bị gián đoạn, lúc này cơn giận trong lòng không có chỗ phát tiết, ông ta chỉ vào Tiêu Chính Văn, mặt đỏ tía tai mà hét lên: “Bảo vệ! Người đâu, lôi toàn bộ bọn họ ra ngoài!”
Na Na bị dọa sợ đến mức mặt tái nhợt, vội ôm cổ Tiêu Chính Văn.
Mà lúc này, sắc mặt Tiêu Chính Văn bình tĩnh, chậm rãi đi đến trước mặt đại sứ Bob đang giận dữ.
“Cửa là người của tôi đạp hỏng, ông có ý kiến gì không?”
Lửa giận trong mắt và lời chửi mắng trong miệng của đại sứ Bob bỗng nhiên bị chặn lại!
Cảm giác mà thanh niên này mang đến cho ông ta rất khủng bố!
Ánh mắt của anh, có một loại ma lực thu hút người khác!
Giống như khoảnh khắc đó ông ta đang đối mặt với ma vương của địa ngục vậy!
Trong phòng họp, những nhân viên của đại sứ quán đều sững sờ.
Tên này là ai?
Tại sao lại dám ngông cuồng và hống hách như thế?
“Mày là ai?”, mặt đại sứ Bob đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, hỏi với vẻ cảnh giác.
Có thể xông vào đây thì xem ra cũng không phải nhân vật đơn giản!
Nhưng khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên nụ cười nhạt, cũng không trả lời câu hỏi của ông ta.
Ánh mắt anh lạnh tanh, liếc nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người đại sứ Bob, lạnh lùng lên tiếng: “Hôm qua, con gái tôi bị con trai ông đẩy ngã, trầy đầu gối và bàn tay, mà con trai của ông không những không xin lỗi, còn nhục mạ con gái tôi là đồ con lợn, thậm chí còn đập tiền lên người vợ và con gái tôi, ông biết chuyện này không?”
Đại sứ Bob ngạc nhiên, sắc mặt lập tức lạnh băng!
Đương nhiên ông ta biết chuyện này!
Hôm qua, con trai ông ta đã khoe khoang với ông ta mà.
Bob còn rất vui vẻ khen con trai mình, nói thằng nhóc làm rất tốt, con dân của Hoa Quốc đều là đồ con lợn!
Ông ta cảm thấy tự hào với hành động của con trai mình!
Nhưng không ngờ, hôm nay lại có người đến tận nơi gây chuyện!
Đại sứ Bob ngẩng đầu lên, cười khẩy nói: “Tao biết, thì đã sao?”
“Thế nào, mày là bố của con bé này à? Muốn ra mặt thay nó sao? Vậy mày có biết đây là đâu không?”
Đại sứ Bob gầm thét, lửa giận trong mắt bùng cháy!
Tiêu Chính Văn ngước mắt, nhìn ông ta với ánh mắt thản nhiên.
“Ồ? Ông biết sao? Vậy thì dễ rồi”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa Na Na cho Long Nhất bế, sau đó sắc mặt lạnh băng, một tay túm lấy cổ áo của đại sứ Bob, xách ông ta đường đường là đại sứ lên giữa không trung!
Lúc này, tất cả thành viên trong phòng họp đại sứ quán đều bị hành động của Tiêu Chính Văn dọa sợ mất mật!
Đây… đây là sức mạnh thế nào?
Mà có thể xách đại sứ Bob lên!
Tiêu Chính Văn một tay xách đại sứ Bob lên, ánh mắt u ám thâm sâu, nói: “Vậy ông dạy dỗ con trai ông thế nào?”
Cả người đại sứ Bob bị xách ở giữa không trung, hô hấp hơi khó khăn và dồn dập, sắc mặt đỏ bừng, hai chân lơ lửng giữa không trung không ngừng vùng vẫy, gào thét: “Tao dạy con trai tao thế nào thì có liên quan gì đến mày! Đám đồ con lợn Hoa Quốc các người! F*ck! F*ck! Buông tay ra cho tao!”
“Xem bộ dạng này, quả nhiên là bố nào con nấy! Dung túng cho con trai của mình, đẩy ngã con gái của tôi, ông có biết hậu quả là gì không?”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn tựa như băng lạnh nghìn năm, không có bất kỳ cảm xúc gì!
Với anh mà nói, đám thành viên của đại sứ quán này đều là bọn man rợ nước ngoài, từ trong xương tủy đã xem thường người Hoa Quốc!