Không đợi Hứa Thiên Chí đi xa, Hứa Thiến đã đuổi theo, gấp gáp hỏi: “Ông nội, dù gì anh Tiêu cũng là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, không thể để cho anh Tiêu sống trong một căn nhà trọ sơ sài như vậy được!”
Hả?
Hứa Thiên Chí quay đầu nhìn Hứa Thiến, nói: “Nhà trọ thì làm sao? Cháu nghĩ rằng mấy khách sạn cao cấp kia chuẩn bị cho ai?”
“Đó đều là nơi ở chuẩn bị cho cường giả ngoài lãnh thổ và họ hàng thân thích của năm đại danh sơn!”
“Hơn nữa, không để cho Tiêu Chính Văn ở lều bạt đã là rất nể mặt cậu ta rồi! Cháu không thấy nguyên soái lục quân bên phía Âu Lục cũng chỉ có thể ở nhà trọ đó sao? Sao mọi người không ai oán thán câu nào?”
Hứa Thiên Chí lên tiếng nói với vẻ cực kỳ không vui.
“Ông nội, anh Tiêu cũng là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, hơn nữa trước đây còn giết chết bốn cường giả ở cảnh giới Thiên Thần của Âu Lục, chỉ dựa vào chiến lực này thôi cũng đủ để thấy anh ấy không nên ở trong nhà trọ rồi!”
Hứa Thiến cãi lý.
“Tiểu Thiến, cháu không biết đó thôi, Tiêu Chính Văn đạt tới cảnh giới Thiên Thần không phải là giả, nếu là trước đây khi cường giả ngoài lãnh thổ chưa trở về, hay thỏa thuận quy định cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không được nhập thế chưa được hủy bỏ thì thân phận của cậu ta quả thực vô cùng tôn quý!”
“Thế nhưng ở trước mặt cường giả ngoài lãnh thổ thì một cường giả ở cảnh giới Thiên Thần một sao căn bản chẳng đáng để bận tâm! Hơn nữa, cậu ta mới có bao nhiêu tuổi? Mới có hơn hai mươi tuổi đầu, cảnh giới Thiên Thần không có giống với cảnh giới Thiên Vương!”
“Đạt tới cảnh giới Thiên Thần, muốn nhích lên một chút thôi cũng khó như lên trời, mà trước đây Tiêu Chính Văn bất kính với năm đại danh sơn, con đường tương lai của cậu ta về căn bản đã bị chặt đứt rồi, loại người này không cần thiết phải quan tâm quá mức làm gì!”
“Ngược lại còn phải vạch rõ giới hạn, tránh cho việc rước hoạ vào thân, hơn nữa, ông vô cùng hoài nghi về động cơ Tiêu Chính Văn cứu cháu, nếu như cậu ta muốn nhân cơ hội này dựa hơi nhà họ Hứa chúng ta thì cậu ta đi sai nước cờ rồi!”
“Được rồi, cháu mau về đi, ông còn phải đi đón thiên tài nhà họ Trương – Trương Lăng Phong và con trai của tiền bối Từ – Từ Vĩnh Hạo nữa, không có thì giờ để đứng đây lãng phí với cháu đâu!”
“Nhớ kỹ, ăn cơm xong thì dẫn cậu ta tới nhà trọ ngoan ngoãn chờ ở đó, tuyệt đối đừng ra ngoài đi linh tinh, lỡ như đắc tội với người nào mà cậu ta không động tới được thì nhà họ Hứa sẽ không ra mặt vì cậu ta đâu!”
Hứa Thiên Chí lạnh lùng nói.
Theo cụ ta thấy thì đón tiếp thiên tài nhà họ Trương vẫn cấp bách hơn.
Nghe nói Trương Lăng Phong và Từ Vĩnh Hạo đều là thiên tài trăm năm mới gặp một lần, tiền đồ tương lai không thể dự đoán trước được!
Chỉ có những người như vậy mới xứng để Hứa Thiên Chí chủ động tạo dựng quan hệ, còn về Tiêu Chính Văn thì chỉ là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, căn bản chẳng đáng là gì trong mắt cụ ta!
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Hứa Thiên Chí, Hứa Thiến chỉ biết thở dài bất lực.
Quay người trở vào trong nhà hàng, cô ấy nói với vẻ mặt ngượng ngùng: “Anh Tiêu… ông nội tôi ông ấy…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!