Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay, rầm một tiếng, áp lực cực lớn lập tức chèn ép lên cơ thể Trương Tử Trần.
“Rầm!”
Cùng với một tiếng vang rất lớn, mặt đất bằng đá xanh sụt lún, nửa phần thân của Trương Tử Trần máu thịt lẫn lộn!
Trương Tử Trần đau tới mức ngay cả tiếng gào cũng không thốt lên nổi, chỉ có thể nằm dài trên mặt đất, ôm lấy cánh tay trái bị thương, đau đớn rên rỉ.
Tiêu Chính Văn đứng lên từ trên ghế sô pha, sải bước đi tới trước mặt Trương Tử Trần, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Tử Trần đã đau tới mức co quắp trên mặt đất giống như một con tôm lớn.
“Dù cường giả vùng ngoài lãnh thổ có trở về thì Tiêu Chính Văn tôi vẫn chẳng hề run sợ, đừng nói là ông, dù có là sư phụ ông đích thân tới gặp tôi thì cũng không dám nói ra những lời ban nãy!”
“Huống hồ ông chẳng qua chỉ là một con chó đi theo bên cạnh ông ta mà thôi!”
Tiêu Chính Văn nhìn xuống, trên mặt đằng đằng sát khí!
Ông Tần đứng bên cạnh thấy vậy cũng đành câm như hến, cả người không ngừng run rẩy!
Vốn dĩ ông ta muốn lên tiếng khuyên ngăn, nhưng cảm giác áp lực mà Tiêu Chính Văn tạo ra cho ông ta thật sự quá lớn, thậm chí ông ta còn lo lắng, chỉ cần bản thân lên tiếng là sẽ mất mạng như chơi.
“Tiêu Chính Văn, có lẽ cậu vẫn chưa biết nhỉ, nhiều nhất là ba ngày, cường giả vùng ngoài lãnh thổ có thể trở về giới thế tục rồi, tới lúc đó, sư phụ tôi nhất định sẽ tính sổ với cậu!”
Đến bây giờ, Trương Tử Trần vẫn còn nhắc đến Từ Thiên Thuật để đe doạ Tiêu Chính Văn.
Dù gì Từ Thiên Thuật cũng là một nhân vật truyền kỳ ở ngoài lãnh thổ, hơn nữa từ trước tới nay, bất luận là vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục cũng đều tỏ ra hết mực tôn kính Từ Thiên Thuật.
Nhưng người mà lão đang đối diện lần này lại là Tiêu Chính Văn!
Chưa nói cường giả vùng ngoài lãnh thổ vốn dĩ chẳng có lòng dạ tốt đẹp gì, dù Từ Thiên Thuật thật sự có một trái tim cương trực ngay thẳng giống như những gì Trương Tử Trần nói thì Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối không thể giao tinh huyết của mình ra.
Tình cảnh nhà họ Tiêu bị tàn sát cả gia tộc tới nay vẫn còn đó!
Tiêu Chính Văn biết rõ, bất cứ lúc nào, chỉ khi bản thân đủ mạnh thì mới có thể bảo vệ cho những người ở bên cạnh mình!
Vĩnh viễn không thể giao vận mệnh của bản thân cho bất cứ người nào khác!
“Ồ? Được thôi, nếu như Từ Thiên Thuật thật sự muốn tính sổ với tôi, vậy thì tôi cũng sẵn sàng nghênh tiếp bất kể mọi lúc, nhưng ít nhất thì ông không có bản lĩnh đó!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người, chẳng buồn nhìn Trương Tử Trần lấy một lần, cứ thế ngồi xuống ghế sô pha.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!