“Ồ? Thế nếu tôi không nể mặt ông thì sao?”
Nhưng Trương Hồng Học vừa dứt lời, một giọng nói lạnh như băng vang lên từ trong đám người.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đứng lên, anh đã nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy.
Ngay khi đứng dậy, một tay anh chỉ vào trong không trung, mây đen ùn ùn kéo đến, sát khí lớp lớp che phủ cả quảng trường Giang Tâm cũng lập tức biến mất.
Mọi người không khỏi quay đầu lại nhìn, nhận ra Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, các nhà kinh doanh giàu có ở Giang Trung đồng loạt đứng dậy chào: “Kính chào vua Bắc Lương”.
“Kính chào vua Bắc Lương”.
“Kính chào vua Bắc Lương”.
…
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía Trương Hồng Học.
Sau đó bước đến trước mặt Lãnh Kế Hồng khoát tay với ông ta rồi nói: “Sếp Lãnh, ở đây không còn việc của ông nữa”.
Lãnh Kế Hồng vội cúi người nói: “Vâng, cảm ơn cậu Tiêu đã đứng ra đòi lại công bằng”.
Dứt lời Lãnh Kế Hồng liếc nhìn Trương Hồng Học, sau đó lùi sang một bên.
“Tiêu Chính Văn?”
Danh tiếng của một người vô cùng quan trọng.
Huống hồ mấy ngày trước Trương Hồng Học cũng tận mắt thấy trận chiến kinh hoàng của Tiêu Chính Văn và mười một lão già Hoa Sơn.
Trận chiến đó Tiêu Chính Văn hệt như Thiên Thần giáng trần, một mình anh có thể quật ngã mười một cao thủ cảnh giới Thiên Thần, hơn nữa còn giết tám người, làm ba người bị thương.
Đây là uy lực đáng sợ mức nào?
Mặc dù Trương Hồng Học cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Thần một sao nhưng lão vừa đột phá không lâu, cảnh giới chưa vững.
Dù có cho lão một trăm năm nữa cũng không thể đạt được trình độ như Tiêu Chính Văn.
Trước đó lão chỉ nghĩ ra oai cho Thiên Sơn nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn lại tham gia đám cưới của một thương nhân.
Nếu không lúc nãy lão cũng sẽ không nói mấy lời ngông cuồng như thế.
Tiêu diệt cả gia tộc không phải là những lời có thể dễ dàng nói ra, bây giờ cường giả ngoài lãnh thổ vẫn chưa quay về, hơn nữa bên giới chính trị Hoa Quốc cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Trương Hồng Học, ánh mắt toát ra sát khí ngùn ngụt khiến Trương Hồng Học rùng mình.