“Filkant!”
“Người Hoa Quốc này xong đời rồi”.
Trong đó có không ít người vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông trẻ tuổi ở cửa chính là Filkant.
Nhìn thấy Filkant, gương mặt Đông Phương Tuyết Ngưng hiện lên vài phần đắc ý.
“Filkant, anh đến đúng lúc quá, có người bất kính với vợ chưa cưới của anh đó”.
Khóe môi Charles cong lên một nụ cười chế nhạo.
Nghe thế Filkant sửng sốt, sau đó nhìn về phía Đông Phương Tuyết Ngưng.
Nhưng ánh mắt chỉ dừng ở chỗ cô ta mấy giây, sau đó dời tầm mắt sang nhìn Tiêu Chính Văn đang ở bên cạnh cô ta.
Filkant chưa kịp bước đến chào Tiêu Chính Văn thì Đông Phương Tuyết Ngưng đã bước đến chỗ hắn.
“Filkant, vừa rồi có người mắng em cút!”
“Cái gì?”
Filkant không khỏi nhíu mày.
“Lúc nãy, tên Hoa Quốc không biết sống chết này bảo vợ chưa cưới của anh cút đi đấy”.
Charles chỉ vào Tiêu Chính Văn cười khẩy nói.
Filkant nhíu chặt mày nói: “Ổ? Em nói là anh ấy bảo em cút à?”
Đông Phương Tuyết Ngưng ấm ức nói: “Đúng rồi đó! Chính là anh ta, vốn dĩ em có lòng tốt nói anh ta giao Linh Huyết Đan ra nhưng không ngờ anh ta không biết tốt xấu, còn bảo em cút đi”.
Vừa nói, Đông Phương Tuyết Ngưng vừa ôm lấy cánh tay Filkant, đi đến gần Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu Quân Lâm, anh có gan thì nói lại lời lúc nãy trước mặt chồng chưa cưới của tôi xem nào!”
Tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt giễu cợt, bây giờ Filkant đã ở đây, Tiêu Chính Văn còn dám huênh hoang nữa không?
Tiêu Chính Văn bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Đông Phương Tuyết Ngưng nói: “Cút!”
Ầm!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Tiêu Chính Văn còn dám nói lại chữ kia một lần nữa trước mặt Filkant?
Ngay cả Đông Phương Tuyết Ngưng cũng sửng sốt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!