Chương 21: Tôi muốn ông quỳ xuống!
Tấm bài vị màu đen cùng với phông chữ bên trên được mạ vàng khiến toàn bộ khách mời tại sảnh tiệc đều phải kinh sợ!
Bài vị của Tiêu Thị Tu Hà, Tiên Phụ Tiêu An Vũ, Tiên Mẫu Tô Văn Hạ!
Ánh mắt của họ đều đặt trên tấm bài vị đó, không khỏi cảm thấy bàng hoàng, hoảng sợ!
Quá ngang ngược!
Tiêu Chính Văn này định “một mất, một còn” với nhà họ Ninh sao!
Trong bữa tiệc đính hôn của Ninh Kỳ Nhi, trước mặt rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Tu Hà, trước mặt đại thiếu gia họ Tần, mà Tiêu Chính Văn dám đặt bài vị của bố mẹ mình lên bàn!
Hành động này khác nào tát thẳng vào mặt nhà họ Ninh!
“Chuyện này… e là bữa tiệc đính hôn tối nay của Ninh Kỳ Nhi không thể cử hành được rồi”.
“Rốt cuộc tên Tiêu Chính Văn đó có ý gì chứ? Cậu ta ngang ngược quá đấy! Nhà họ Tiêu đã bị diệt vong từ lâu, nhà họ Ninh nay đã là một gia tộc đứng đầu Tu Hà! Cậu ta làm thế này, không phải là muốn chết sao!”
“Thằng chó hoang đã biến mất năm năm này, chẳng lẽ còn muốn làm mưa làm gió ở Tu Hà sao?”
Mọi người xì xào bàn tán, phần lớn đều tỏ ra khinh thường, coi rẻ Tiêu Chính Văn, thậm chí còn xen lẫn ý oán trách!
Mà lúc bấy giờ, Tô Khởi Minh đang ngồi tại bàn chính, vẻ mặt thờ ơ nhìn cảnh tượng đang diễn ra, ông ta nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
Mấy ngày trước, ông ta đã biết thân phận thật sự của Tiêu Chính Văn!
Không ngờ vua Bắc Lương, người chỉ huy ba trăm nghìn quân Bắc Lương, thực ra lại là thiếu gia của nhà họ Tiêu năm năm trước!
Hôm đó, khi Tô Khởi Minh biết được thân phận của Tiêu Chính Văn từ chỗ thủ trưởng, ông ta cũng hết sức kinh hãi, hồi lâu sau mới bình tĩnh được!
Vụ thảm sát nhà họ Tiêu năm đó, Tô Khởi Minh cũng biết, nhưng ông ta không thể nhúng tay vào những sự việc thuộc giới thế gia ở Tu Hà đó được.
Bây giờ, Tiêu Chính Văn, người chạy trốn khỏi Tu Hà như một con chó hoang của năm năm trước, đã sớm công thành danh toại, đứng sừng sững ở đỉnh cao mà không ai có thể ngước nhìn! Một người như vậy đem theo lòng thù hận cuồn cuộn ngất trời đến dự tiệc đính hôn của Ninh Kỳ Nhi, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra!
Lý Trường Thắng đứng ở một bên nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt mơ hồ, sau đó lại liếc nhìn Tô Khởi Minh, ông ta phát hiện vẻ mặt của chủ tịch Tô này rất bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm đến cảnh tượng trước mắt.
Điều này khiến Lý Trường Thắng bắt đầu nghi ngờ, ông ta nhỏ giọng hỏi: “Anh Tô, tại sao anh không quan tâm chuyện này chút nào vậy? Lẽ nào anh Tô có quen biết cậu Tiêu Chính Văn này?”
Tô Khởi Minh bật cười, nói: “Ai mà không biết nhà họ Tiêu năm năm trước đã xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là Tiêu Chính Văn bây giờ đã khác xưa rồi. Lần này nhà họ Ninh e là gặp phải khó khăn lớn rồi”.
Nghe vậy, vẻ mặt của Lý Trường Thắng trở nên trầm mặc, ông ta hỏi: “Lời này của anh Tô là có ý gì?”
Tô Khởi Minh nở cười đầy thâm sâu, nói: “Anh còn nhớ ba vị thần y cùng lúc xuất hiện ở sân bay Tu Hà mấy ngày trước không?”
Nói tới đây, Tô Khởi Minh dừng lại, không nói gì thêm!
Nhưng Lý Trường Thắng nào có phải người bình thường, ông ta trong nháy mắt liền nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt lập tức thay đổi, đồng tử giãn ra. Ông ta hoài nghi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nhỏ giọng nói: “Anh Tô, anh nói ba vị thần y đến Tu Hà là vì cậu ta sao?”
Tô Khởi Minh lắc đầu ra hiệu Lý Trường Thắng đừng nói ra những điều mà mình đã suy đoán được, đồng thời nhắc nhở: “Anh Lý, anh là người giàu nhất Tu Hà, qua lại với rất nhiều người, có những chuyện bản thân biết là được, đừng bao giờ kể cho người khác! Bằng không, e là sự việc nhà họ Kim sẽ lặp lại một lần nữa…”
Vốn dĩ Lý Trường Thắng đã rất chấn động, lúc này lại nghe thấy Tô Khởi Minh nhắc đến nhà họ Kim, ông ta lập tức nhớ đến vụ việc nhà họ Kim bị diệt vong vào đêm qua!
Đột nhiên, trong lòng Lý Trường Thắng càng thêm kinh hãi, đồng thời suy đoán về thân phận của Tiêu Chính Văn cũng tựa như đột phá lên một tầm cao mới!
Nhà họ Kim thế mà bị diệt vong do cậu ta!
Quá đáng sợ! Quá kinh khủng!
Lúc này, Ninh Kỳ Nhi nhìn thấy bài vị được đặt trên bàn, sắc mặt u ám đến cực điểm, tựa như bị sét đánh trúng!
Trong lòng cô ta hận không thể bóp chết Tiêu Chính Văn!
Đây là sỉ nhục! Là một sự sỉ nhục và khiêu khích đối với Ninh Kỳ Nhi!
“Tiêu Chính Văn! Ý anh là gì! Tối nay là tiệc đính hôn của Tần Hạo và Ninh Kỳ Nhi tôi. Anh đem tấm bài vị của người chết đó ra để làm gì? Anh muốn khiêu khích nhà họ Ninh tôi hay là nhà họ Tần ở tỉnh thành!”
Gương mặt xinh đẹp của Ninh Kỳ Nhi lúc này lạnh như băng, trong mắt hiện lên một tia hận ý nồng đậm, cô ta hét lớn: “Anh, một con chó hoang của nhà họ Tiêu, có tư cách gì mà xuất hiện ở đây? Nể phần tình cảm giữa tôi và anh ngày xưa, bây giờ, tôi yêu cầu anh quỳ xuống xin lỗi Tần Hạo, rồi cầm lấy tấm bài vị của người chết đó, cút ra khỏi chỗ này!”
Khách khứa tại bữa tiệc lại liếc mắt nhìn hành động tiếp theo của Tiêu Chính Văn.
Vẻ mặt của Tiêu Chính Văn thờ ơ, từ giữa hai lông mày tựa như toả ra ý lạnh thấu xương, anh nói: “Ninh Kỳ Nhi, cô đúng là trước sau như một, vẫn nhẫn tâm và kiên quyết như vậy! Tình yêu giữa cô và tôi đã sớm bị cô xé ra thành từng mảnh tại buổi hôn lễ năm năm trước! Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ cảnh bố mẹ tôi quỳ xuống, van xin nhà họ Ninh và tứ đại gia tộc! Nhưng lúc ấy cô có từng nghĩ đến tình cảm của tôi với cô không! Họ bị cô, bị tứ đại gia tộc ép chết khi vẫn còn sống sờ sờ!”
Nói tới đây, cảm xúc Tiêu Chính Văn lập tức bị kích động, hai mắt đỏ sựng, đầy lạnh lùng, anh siết chặt nắm đấm, một luồng sát khí nồng đậm thấu trời tuôn ra từ trong cơ thể!
Luồng sát khí này khiến tất cả mọi người trong sảnh chính run lên bần bật!
“Nhà họ Ninh, và cả tứ đại gia tộc, đều đã nằm trong danh sách tử thần của tôi từ lâu! Tôi, Tiêu Chính Văn, nhất định sẽ đòi lại món nợ máu từ các người! Mà ngày hôm nay, tôi sẽ khai đao từ nhà họ Ninh cô trước!”, dứt lời, Tiêu Chính Văn tiến lên một bước, đối mặt với Ninh Kỳ Nhi!
Ninh Kỳ Nhi lập tức sợ hãi lùi lại sau vài bước, cô ta không thể nào tin được, một tên rác rưởi như chó hoang năm xưa, nay lại có khí thế mạnh mẽ như vậy!
Cứ như thể, bây giờ cô ta đang đối mặt với vực sâu dãy Thương Sơn, không cách nào vượt qua được!
Quá khủng khiếp!
“Tiêu Chính Văn! Mày láo xược thật đấy! Tối nay là tiệc đính hôn của con gái tao. Mày làm như vậy là đối đầu với nhà họ Ninh tao!”, Ninh Học Dân lúc này mới đứng ra, vẻ mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, quát: “Một con chó hoang như mày cũng chỉ là đồ rác rưởi mà thôi! Bây giờ trở về Tu Hà còn muốn chống lại nhà họ Ninh tao, e là mày đang tìm đường chết đấy!”
Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Ninh Học Dân, lạnh giọng, nói: “Ninh Học Dân, ngày đó ông bắt bố mẹ tôi quỳ xuống. Hôm nay, bài vị bố mẹ đang ở đây, tôi muốn ông quỳ xuống, dập đầu nhận tội với bọn họ!”
Nghe vậy, Ninh Học Dân lập tức lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm vào bài vị, lớn tiếng nói đầy chế nhạo: “Quỳ xuống? Bọn chúng xứng sao! Nhà họ Tiêu không còn nữa rồi, Tiêu Chính Văn mày cũng chỉ là một con chó hoang, lại còn dám nói khoác mà không biết ngượng, bắt tao quỳ xuống trước mặt bài vị bố mẹ đã chết của mày! E là mày điên rồi!”
Nhưng vừa dứt lời, Ninh Học Dân đột nhiên nhìn thấy tà khí và sự lạnh lẽo lạnh thấu xương phản chiếu trong mắt Tiêu Chính Văn!
Ánh mắt đó khiến Ninh Học Dân thở không ra hơi, cứ như bị dã thú nhìn chằm chằm, ngay giây sau sẽ phải bỏ mạng ở đây!
“Rất xin lỗi, tôi hi vọng ông quỳ xuống!”
Lông mày Tiêu Chính Văn rũ xuống, khóe mắt lóe lên tia lạnh lẽo, anh tiến lên một bước, tay anh nhẹ nhàng lướt qua mặt bàn, gần như ngay lập tức, anh cầm một đôi đũa bạc ở trên bàn lên!
Phịch!
Một âm thanh xé trời vang lên!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!