“Ông Andre, tôi… tôi không hiểu, tại sao ông lại vì một con kiến Hoa Quốc mà ra tay với tôi chứ?”
Filkant ngẩng đầu lên nhìn Andre với vẻ bất bình.
“Không hiểu sao? Vậy tôi sẽ khiến cậu hiểu!”
Nói xong ông ta bước lên trước, đá liên tiếp vào Filkant, khiến cả người Fikant chảy đầy máu, cuối cùng nằm trong vũng máu, không ngừng co giật.
“Người Hoa Quốc là kiến sao? Ai cho cậu dũng khí nói ra lời này chứ! Ngay cả tôi cũng không dám nói như vậy!”
Mỗi khi nghĩ đến cảnh bản thân khấu đầu ba cái trước Lam Huệ của Hoa Quốc, Andre lại kìm nén cơn giận.
“Nói cho cậu biết, đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không dám đắc tội với cậu Tiêu đây!”
Nghe thấy tiếng quát lớn của Andre, tất cả mọi người trong sảnh lớn đều sững sờ, đặc biệt là Filkant bị đánh đến nỗi đang hấp hối.
“Ông Andre, chúng ta có thể liên hợp mười gia tộc lớn…”
“Bụp!”
Andre lại giơ chân lên đá.
“Liên hợp cái con khỉ!”
Andre tức suýt bốc khói!
Ngay cả ông ta cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, thì tập hợp nhiều gia tộc như vậy có ích gì chứ?
Muốn nộp mạng tập thể sao?
Những kẻ dưới cảnh giới Thiên Thần đều chỉ là con kiến, câu nói này chẳng ngoa chút nào!
Cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao và Thiên Vương thật sự có là gì chứ, trong mắt cường giả cảnh giới Thiên Thần chỉ là chuyện của một cú bạt tai!
Hơn nữa chỉ cần một bạt tai đã có thể đánh chết cả đám!
“Đại… đại nhân… Andre, tại sao gia tộc Âu Lục chúng ta phải cúi đầu trước người Hoa Quốc chứ?”
Filkant nôn ra máu, không cam lòng mà hét toáng lên.
Andre giận đến mức sắc mặt đen tím, một tay nhấc cổ áo Filkant lên, dí sát vào mặt hắn rống to: “Tại sao phải cúi đầu ư?”
“Được, vậy tôi nói cho cậu biết tại sao! Bởi vì tôi không phải là đối thủ của cậu ta, hiểu chưa!”
Ngay khi lời này được thốt ra, những người có mặt ở đây đều khiếp sợ!
Tất cả mọi người đều sợ mất hồn!