Tiêu Chính Văn ngửa mặt lên trời cười: “Độ Thiên, thật ra ông có thể lĩnh hội được như thế trong mấy ngày ngắn ngủi đã rất đáng quý rồi, hơn nữa sau này đột phá cảnh giới Thiên Thần cũng không phải không thể”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa cho Độ Thiên Chân Nhân vài viên thuốc màu đen rồi bảo mỗi ngày cụ ấy uống một viên, uống liên tục trong ba ngày sẽ hồi phục hoàn toàn.
Những viên còn lại cứ giữ lại để phòng hờ.
Sau khi nói cảm ơn Tiêu Chính Văn, Độ Thiên Chân Nhân ra khỏi sảnh lớn, lúc này trong sảnh lớn chỉ còn lại Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
“Chồng này, anh nhất định phải đi Âu Lục à?”
Khương Vy Nhan quan tâm hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đúng thế, lúc nãy em cũng nghe rồi đấy, họ đâu phải tổ chức học viện võ thuật, rõ ràng là muốn lật đổ Hoa Quốc. Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra ở Hoa Quốc, nếu không thảm kịch một trăm năm trước sẽ xảy ra lần nữa”.
“Hưởng bổng lộc của ai thì phải trả ơn với người đó, chúng ta đều là người Hoa Quốc, bất kể là lúc nào nơi nào đều phải đặt đất nước lên đầu”.
Khương Vy Nhan gật đầu nói: “Chồng ơi, em ủng hộ anh. Tuy nhiên em muốn mở rộng công ty y dược của chúng ta sang Âu Lục, nếu thế em có thể gặp anh thường xuyên”.
Tiêu Chính Văn cân nhắc rồi nói: “Chuyện này vẫn nên đợi một thời gian nữa, ít nhất phải đợi đến lúc anh có vị trí nhất định ở Âu Lục rồi em đến đó mở công ty chi nhánh cũng không muộn”.
“Âu Lục xa xôi không có dân chủ như trên thời sự thường hay nói, thật ra so với Hoa Quốc thì Âu Lục mịt mù tăm tối, không có quan hệ thì rất khó vận hành công ty”.
Khương Vy Nhan cảm thấy hơi thất vọng nhưng vẫn gật đầu nói: “Vậy được rồi, em nghe theo anh nhưng anh nhất định phải cẩn thận hơn đấy, lúc nãy em nghe mọi người nói Âu Lục cũng có không ít cường giả cảnh giới Thiên Thần, anh…”
“Em yên tâm đi, anh tự có chừng mực, hơn nữa lệnh cấm vừa được gỡ bỏ, trong một thời gian vài cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không ló mặt ra nhanh vậy đâu”.
“Hơn nữa anh vào Âu Lục với thân phận là một cảnh giới chủ soái, dù có người để ý đến anh thì chắc thực lực cũng không mạnh lắm đâu”.
Nghe anh nói thế, Khương Vy Nhan mới cảm thấy yên tâm.
Đúng lúc ngày, một đệ tử Thiên Kiếm Tông bước vào phòng khách nói: “Anh Tiêu, có một người họ Tần muốn vào, hơn nữa còn nói muốn gặp anh”.
Họ Tần?
Tiêu Chính Văn không cần đoán cũng biết chắc chắn là Tần Vũ.
Biết anh vẫn còn sống cũng chỉ có mấy người Thiên Tử và Đại trưởng lão thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!