Cơ thể Lữ Thiên Xung nặng nề rơi xuống đất như thể bị một ngọn núi đập mạnh vào người.
“Phụt!”
Lữ Thiên Xung nôn ra một ngụm máu lớn, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.
“Không… không ổn! Đi mau!”
Lữ Thiên Xung kiềm chế cơn đau trên người, kêu rên một tiếng rồi bò dậy.
Lúc này cụ ta đâu còn dáng vẻ của một cao thủ, đầu tóc bù xù rối bời, quả thật nhếch nhác hệt như một con chó hoang.
Thấy Lữ Thiên Xung đứng dậy rồi bỏ chạy không quan tâm đến sống chết của hai người còn lại, Trương Tường Ngọc và Thiệu Hữu Đức đâu còn dám đánh nữa.
Hai người chật vật bò dậy, sau đó quay đầu lại nhìn rồi nhanh chóng bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.
Thừa Tiếu Thiên đứng cách đó khá xa nhìn thấy hết mọi chuyện đã khiếp sợ đến mức mặt không còn giọt máu.
Sở Thiên Thư càng ngây người nhìn ba người đang tháo chạy kia, không khỏi thầm mắng chửi.
Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tiêu Chính Văn nhẹ nhàng giơ cánh tay lên.
“Vù!”
Một cơn gió mạnh nổi lên thổi bay lá cây nằm ở hai bên đường.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
“Soạt!”
Vô số lá cây như từng viên đạn bắn về ba hướng khác nhau.
Mấy chiếc xe đỗ trong bãi đậu xe bỗng chốc xuất hiện mấy lỗ thủng như cái sàng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!