Dù họ chỉ là cảnh giới chiến thần, thậm chí mới ở cảnh giới quân vương đi chăng nữa, cũng không ai dám chọc vào.
Đắc tội với bất kỳ nhân tài kiệt xuất nào của dược tông cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với một số lượng tông môn lớn.
“Sư huynh Sở, mấy năm không gặp, không biết anh vẫn ổn chứ?”
Thừa Tiếu Thiên chắp tay với Sở Thiên Thư cười nói.
Lượng thông tin trong lời nói của hắn quá lớn, hóa ra trước đây Sở Thiên Thư cũng là đệ tử của dược tông Hằng Sơn.
Hơn nữa còn có quan hệ sư huynh, sư đệ với Thừa Tiếu Thiên?
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Sùng Hằng không khỏi lo lắng.
Bản thân ông ta là người của dược tông nên biết rõ tầm ảnh hưởng của những người như Sở Thiên Thư và Thừa Tiếu Thiên như thế nào.
Nếu chỉ có một mình Sở Thiên Thư thì vẫn có thể nhắc đến Dược Vương Cốc để chèn ép.
Nhưng bây giờ lại có thêm Thừa Tiếu Thiên, kết quả thế nào vẫn không nói trước được.
“Các vị, tôi nghe nói thành phố Thiên Phủ xuất hiện cadaverine, thế nên tôi lập tức đến đây ngay, vừa rồi đi trong hành lang nghe nói hình như có một cô gái họ Khương có phương thuốc của thuốc giải”.
“Không biết có thật không?”
Thừa Tiếu Thiên kiêu ngạo hỏi.
“Sư đệ Thừa, có điều cậu không biết đó, trong tay cô Khương này đúng là có một phương thuốc, hơn nữa hiệu quả chữa trị rất tốt. Nhưng người ta là vợ của Tiêu Chính Văn, từ chối hợp tác với chúng ta, càng không muốn giao phương thuốc ra”.
“Người dù trơ mắt nhìn hàng nghìn người chết thảm cũng không muốn chia sẻ phương thuốc là làm trái với lời dạy của Đại thánh Thần Tông – cụ tổ dược tông”.
Sở Thiên Thư liên tiếp ném hết tội lên đầu Khương Vy Nhan.
Những lời của cụ ta cũng lập tức kéo toàn bộ dược tông đứng về phía đối lập với Khương Vy Nhan.
“Ổ?”
Thừa Tiếu Thiên hơi cau mày nhìn Khương Vy Nhan nói: “Tôi nghe nói vua Bắc Lương lập công với Hoa Quốc, lẽ nào mấy lời đồn đó đều là giả sao?”