Nhưng bất kỳ ai trong dược tông cũng không thể xem thường sự tồn tại của Thần Nông Cốc.
“Sở Thiên Thư, uổng cho ông là cốc chủ Thần Nông Cốc thế mà lại nói mấy lời đáng xấu hổ, ỷ thế áp bức người khác như thế”.
Lưu Sùng Hằng chỉ vào cốc chủ Thần Nông Cốc lớn giọng mắng.
“Hừ! Lưu Sùng Hằng, tôi khuyên ông nên nhìn rõ tình hình, đừng tự suy diễn bậy bạ”.
Sở Thiên Thư cười khẩy nói.
Cụ ta vừa dứt lời, dưới tầng của bệnh viện xuất hiện từng chiếc xe hạng sang, sau đó mấy chiếc xe này lái vào bãi đậu xe.
Các con đường xung quanh bị kẹt lại bởi mấy chiếc xe sang này.
Không lâu sau, từng nhân vật tầm cỡ mặc áo dài, khí chất phóng khoáng, tự nhiên sải những bước chân vững chắc tiến vào phòng bệnh.
Chẳng mấy chốc phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rộng khoảng sáu mươi mét vuông trở nên vô cùng đông đúc, liếc mắt nhìn sang cũng có thể thấy toàn là những người tai to mặt lớn trong dược tông.
Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng hất cằm sải bước đi vào.
Mọi người đồng loạt nhường ra một đường cho hắn ta, ngay cả Sở Thiên Thư cũng phải chắp tay lại khi nhìn thấy người đàn ông này.
“Người này chắc là Thừa Tiếu Thiên của nhà họ Thừa ở Hoài Nam nhỉ?”
“Nhà họ Thừa ở Hoài Nam? Hừ, người ta là đệ tử chân truyền của thủ lĩnh dược tông Hằng Sơn đấy, nghe nói tuổi nhỏ nhưng đã có thể đảm đương những việc quan trọng, tự nghiên cứu và chế ra các phương thuốc”.
“Ôi trời, chuyện cadaverine ở thành phố Thiên Phủ đã gây chấn động đến các nhân vật tầm cỡ này rồi à?”
Người thanh niên nghe tiếng mọi người bàn tán, gương mặt hiện lên vẻ khinh thường, hai tay chắp ra sau lưng bước vào trong đám người.
“Ồ, đây chẳng phải là sư đệ Thừa sao?”
Sở Thiên Thư tiến đến một bước chắp tay nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!