Không phải vì Tiêu Chính Văn, mà là cách làm của Thiên Thần Tông rõ ràng rành là đang cố ra oai với Dược Vương Cốc.
“Bọn chó này thật to gan!”
Dược sư Hoàng dùng sức siết chặt nắm đấm, cơn giận dâng lên trong lòng.
Vừa đi qua đi lại trong sân, dược sư Hoàng vừa âm thầm tính toán, phải làm sao để dạy cho Thiên Thần Tông một bài học suốt đời khó quên, đồng thời cũng phải khiến cho tất cả dược tông hiểu một việc rằng Dược Vương Cốc vĩnh viễn là thần của cả dược tông!
Bất kỳ người nào cũng không được động vào địa vị của Dược Vương Cốc.
Đồng thời, bất kỳ quyết sách nào của Dược Vương Cốc đưa ra, các dược tông khác chỉ có thể tiếp nhận vô điều kiện.
Ai dám phản kháng sẽ phải hứng chịu một trận bão tố!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, gần hai tiếng sau, Độ Thiên Chân Nhân mới quay về cùng Đại trưởng lão của Dược Vương Cốc.
“Môn chủ, thuốc… thuốc đây rồi!”
Đại trưởng lão ôm một bình thuốc trong lòng, bước nhanh lên trước!
“Đừng đưa tôi, mau đút cho cậu Tiêu đi! Thời gian không đợi người!”
Dược sư Hoàng vội vàng chỉ tay lên tầng hai.
Độ Thiên Chân Nhân vội vàng đưa Đại trưởng lão đến phòng ngủ của Tiêu Chính Văn, Đại trưởng lão lau mồ hôi trán, lấy một đốt ống trúc trong lồng ngực ra.
Đại trưởng lão cẩn thận dùng ống trúc mở miệng Tiêu Chính Văn ra trước, rồi sau đó mới chầm chậm rót thuốc vào miệng Tiêu Chính Văn.
“Đại trưởng lão, sau khi uống thuốc này, phải mất bao lâu thì cậu Tiêu mới tỉnh lại?”
Độ Thiên Chân Nhân ân cần hỏi.
Đại trưởng lão khó xử nhìn Độ Thiên Chân Nhân: “Anh Độ Thiên à, không phải tôi không muốn nói mà tình hình của cậu Tiêu rất nghiêm trọng, tôi thật sự không dám nói bừa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!