Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên vào giữa trán Lạc Thanh Phong.
Đến khi chết Lạc Thanh Phong vẫn không hiểu, rõ ràng Tiêu Chính Văn đã trúng loại độc mạnh của Thiên Thần Tông, sao có khả năng đánh trả được?
Nhưng cụ ta cũng chỉ có thể đến điện Diêm Vương mà chất vấn ngờ vực này.
Tiện tay cất con dao quân đội năm cạnh vào, Tiêu Chính Văn cẩn thận xem xét rừng cây xung quanh.
Mãi đến khi chắc chắn không có cao thủ khác mai phục ở đây, anh mới sải bước đi về phía đường quốc lộ.
Mặc dù đây là một khúc đệm nhỏ nhưng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy sợ hãi.
Lúc này Tiêu Chính Văn không chỉ không thể phát huy thực lực của mình, thậm chí sức còn không bằng một người bình thường, mới đi được mấy cây số đường núi đã mệt nhoài toát mồ hôi.
Cũng may có một chiếc xe tải chở hàng đi ngang qua từ đường quốc lộ mới đưa Tiêu Chính Văn về đến khu nội thành gần đó.
Chiều hôm đó khi về đến Giang Trung, Tiêu Chính Văn đã yếu đến mức không còn sức lực, cuối cùng chỉ đành gọi cho Khương Vy Nhan bảo Độ Thiên Chân Nhân đến sân bay đón mình.
“Chồng ơi, anh sao thế? Sao giọng anh có vẻ không còn sức vậy?”
Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.
“Anh không sao… chỉ là, chỉ là cảm thấy cả người không còn sức thôi, em nói Độ Thiên Chân Nhân nhanh đến đón anh về nhé”.
Tiêu Chính Văn trầm giọng nói.
“Được rồi, em đi nói ông ấy đến đón anh”.
Dứt lời, Khương Vy Nhan vội cúp máy, sau đó nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Ông ơi, hình như Chính Văn hơi khác thường, ông mau đến sân bay đón anh ấy về đi tránh gây thêm rắc rối”.
“Vâng!”
Độ Thiên Chân Nhân cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc từ vẻ mặt của Khương Vy Nhan, cụ ta vội vàng xoay người dẫn theo hai đệ tử chạy đến sân bay với tốc độ nhanh nhất.
“Cậu Tiêu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!