Đối với Hoa Quốc mà nói, đây là một thảm họa.
Vì vậy, Tiêu Chính Văn không đợi Nhạc Trung Kỳ truy cứu, mà đã thả mọi người trong nhà họ Viên đi, sau đó tha thứ cho đám người võ tông.
Thấy Đại trưởng lão dùng ánh mắt cảm kích nhìn mình, Tiêu Chính Văn thản nhiên mỉm cười: “Tục ngữ có câu làm người phải biết bao dung độ lượng. Tôi tin rằng đa số bọn họ đều không có ác ý với tôi!”
“Mọi người chưa từng gặp mặt thì nói gì đến ân oán chứ!”
“Đại trưởng lão, ông xem có đúng không?”
Nghe vậy, Đại trưởng lão lại gật đầu, quay người cúi đầu với Nhạc Trung Kỳ: “Tiền bối Nhạc, tạ ơn ông đã độ lượng, thả những người này đi!”
Nhạc Trung Kỳ chắp tay sau lưng, nhìn Tiêu Chính Văn và Đại trưởng lão nói: “Hai người thật sự cho rằng tôi sẽ giết hết bọn họ sao? Thực ra tôi cũng muốn xem Tiêu Chính Văn sẽ xử lý thế nào”.
“Nếu cậu ấy không màng đến lợi ích đất nước, cố tình muốn giết hết đám người này trên núi Thương Lĩnh thì tôi thật sự là mù quáng!”
“Thực ra hơn trăm năm trước, vào đêm đó, tôi cũng vô cùng hối hận, chuyện Hoa Sơn thất thủ có liên quan trực tiếp đến tôi!”
“Năm đại danh sơn luôn là trụ cột của Hoa Quốc, nhưng vì sự tức giận nhất thời của tôi đã đẩy năm đại danh sơn về phía đối đầu”.
Nhạc Trung Kỳ nói xong liền gật đầu tán thưởng Tiêu Chính Văn.
Đinh Phụng Kiều cũng nở nụ cười nhân hậu với Tiêu Chính Văn, luồng sát khí khắp người cũng hoàn toàn rút cạn.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Trấn Viễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trương Trấn Viễn, Đoàn Hải Long!”
Nhạc Trung Kỳ đột nhiên sa sầm mặt mày, gằn giọng nói.
“Tiền bối Nhạc, có chúng tôi!”
Hai người quỳ gối bò đến chỗ Nhạc Trung Kỳ.
“Chuyện hôm nay, hai người là kẻ chủ mưu, đánh gãy tay các người, có oan ức gì không?”
Nhạc Trung Kỳ lạnh lùng nói.
“Không! Không oan ức!”
Đoàn Hải Long và Trương Trấn Viễn đồng thanh trả lời.
Gãy tay còn hơn là mất mạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!