Đoàn Hải Long cảm thấy ngay cả sức lực để đứng nguyên tại chỗ cũng không có nữa.
Một số đệ tử võ tông có thực lực yếu ớt xung quanh đã liên tiếp ngã xuống đất, có người thậm chí còn bắt đầu sủi bọt mép!
Chỉ có Bạch Diên Vũ và thanh niên bên cạnh lão là không bị tác động gì.
Thêm cả mấy cao thủ thực lực chưa đạt tới cảnh giới Thiên Vương của bốn gia tộc lớn là không bị ảnh hưởng.
Viên Sùng Long nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt cũng không biết phải làm sao.
Ngay cả Đông Phương Tiếu bên cạnh lúc này cũng đã sủi bọt mép ngã lăn xuống đất, chuyện này rốt cuộc là sao vậy chứ?
“Đây… đây chính là Thất Tinh Đại Trận?”
Đại trưởng lão nghiến răng chống đỡ để không ngã xuống, hai mắt nhìn chăm chăm vào Bạch Diên Vũ rồi lên tiếng hỏi.
Bạch Diên Vũ đắc ý gật đầu nói: “Không sai, đây chính là Thất Tinh Đại Trận, bất cứ ai cũng không thoát được khỏi sự ràng buộc của Thất Tinh Đại Trận!”
“Hơn nữa, thực lực càng mạnh thì tốc độ sụt giảm thể lực càng nhanh!”
“Tiêu Chính Văn, mau… mau đi!”
Đại trưởng lão quay đầu lại, dùng lực đẩy Tiêu Chính Văn đi.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lúc này đâu còn năng lực hành động nào nữa?
Quả thực giống như những gì Bạch Diên Vũ nói, thực lực càng mạnh thì tốc độ sụt giảm thể lực ngược lại càng nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Ngay cả sức để cầm chắc con dao quân đội năm cạnh trong tay cũng không có nữa.
“Tiêu Chính Văn, lần này cậu có chạy đằng trời, sao nào, có muốn giữ khư khư cuốn Thiên Sơn Thư Lục đó không chịu giao nộp ra không?”
Trong mắt Bạch Diên Vũ khẽ loé lên tia sáng sắc lạnh, hỏi.
“Thiên Sơn Thư Lục sao có thể rơi vào tay loại người tâm địa bất chính như ông chứ? Dù Tiêu Chính Văn tôi có phải chết thì cũng tuyệt đối không chắp tay giao nộp Thiên Sơn Thư Lục!”
Tiêu Chính Văn nghiến răng, lạnh lùng đáp lời.