Tất cả mọi người đều đồng loạt chắp tay lại với Bạch Diên Vũ.
Đều là thủ lĩnh nhưng địa vị của Bạch Diên Vũ vượt xa Hứa Hoài Viễn.
Người này có tiếng trong năm đại danh sơn.
Không chỉ vì thực lực của lão mà còn vì lão có nhiều thủ đoạn hiểm ác.
Ai cũng biết nếu người này không nắm chắc phần thắng thì tuyệt đối sẽ không ra tay.
Xem ra hôm nay Bạch Diên Vũ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ thấy Bạch Diên Vũ phóng khoáng, mạnh mẽ bước lên đàn tế.
Đôi mắt Đại trưởng lão không khỏi co rụt, sao Bạch Diên Vũ cũng đến đây vậy?
Người này thâm sâu khó lường.
“Tiền bối Bạch!”
Đạo trưởng lão vừa nói vừa chắp tay cúi đầu chào Bạch Diên Vũ.
Từ hành động này của Đại trưởng lão không khó để nhận ra địa vị của Bạch Diên Vũ rất cao.
“Ồ? Hóa ra là ông, nghe nói ông đang làm việc ở võ tông, sao hôm nay cũng đến góp vui thế?”
Bạch Diên Vũ quay đầu lại nhìn Đại trưởng lão nói.
Đại trưởng lão hơi nhíu mày nói: “Tiền bối Bạch, vua Bắc Lương… quả thật không còn cách nào khác nên mới…”
“Cái gì? Vua Bắc Lương?”
Không để Đại trưởng lão nói hết câu, Bạch Diên Vũ đã ngắt lời.
“Haizz… trước đó vua Bắc Lương – Tiêu Chính Văn có vài mâu thuẫn nhỏ với nhà họ Trương và đệ tử Hoa Sơn, thế nên hôm nay bị mọi người nhắm đến. Ông cũng nhìn thấy rồi đó, những người được gọi là tiền bối có tiếng đều ra tay với vua Bắc Lương”.
“Vua Bắc Lương cũng vì bảo vệ bản thân mà thôi”.
Đại trưởng lão vội giải thích với Bạch Diên Vũ.
“Ồ? Những người này đều chết trong tay cậu sao?”
Bạch Diên Vũ quay đầu lại nhướng mày nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm.
“Đúng thế!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đáp.
Riêng vẻ mặt của Bạch Diên Vũ thôi thì không khó để nhận ra lão cố ý hỏi như thế.
“Khá lắm! Người có thể giết Cừu Vạn Lý và Hứa Hoài Viễn không nhiều, ít nhất người ở dưới cảnh giới Thiên Thần có thể đánh ngang tài ngang sức với hai người đó cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay”.
“Cậu rất mạnh!”
Bạch Diên Vũ nói đểu.