Thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều kinh ngạc thốt lên.
Đó là một trong tám tuyệt kỹ lớn của Hoa Sơn – Phù Quang Kiếm Ảnh!
Thật ra đó không phải là ánh mặt trời mà là kiếm quang.
Là trận pháp khiến người ta sinh ra ảo giác rằng đó là ánh sáng mặt trời bình thường.
Nhưng chỉ có người bị kiếm quang đó chiếu đến mới biết ánh kiếm đó đáng sợ thế nào.
Bất kể bạn chặn nó lại bằng cách gì, bạn có thể ngăn được ánh sáng sao?
Nhưng bạn không ngăn được thì ánh kiếm đó vẫn sắc bén hơn bảo kiếm thật sự mười mấy lần.
Tiêu Chính Văn sơ suất không để ý một chút đã bị một luồng ánh kiếm đâm vào người.
“Soạt!”
Chỉ trong thoáng chốc, trên người Tiêu Chính Văn xuất hiện hàng trăm vết máu dày đặc, hơn nữa mỗi một đường đều sâu đến tận xương.
“Tiêu Chính Văn, thế nào? Có thể nhìn thấy một trong tám tuyệt kỹ lớn của Hoa Sơn trước khi chết, cậu xem như là chết cũng đáng đấy, ha ha ha!”
Thấy Tiêu Chính Văn đã bị thương, Thương Nhan Bách vui mừng khôn xiết.
Những người khác trên bục cao cũng đều lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ có Đại trưởng lão mặt mày méo xẹo trợn mắt nhìn mấy người không biết xấu hổ này.
Nhưng Đại trưởng lão không có tư cách lên tiếng trước mặt Hứa Hoài Viễn, bởi địa vị chênh lệch quá lớn.
Đừng nói là một mình ông ta, dù có là cả võ tông, người ta cũng xem thường.
Huống gì đây còn là sân nhà của liên minh võ thuật.
“Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là sự cách biệt giữa có sư môn và không có sư môn, tôi chịu nhận cậu làm đệ tử là thật tâm trân quý người tài, tuyệt đối không phải tôi sợ cậu”.
“Thậm chí tôi không cần đến thanh kiếm dài này cũng có thể giết cậu”.
Hứa Hoài Viễn lắc thanh kiếm dài trong tay, mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
“Haizz, xem ra hôm nay nếu Tiêu Chính Văn không chịu thua thì chắc chắn sẽ chết”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!