“Chủ thượng, tôi nghĩ chúng ta nên nghĩ cách khác, chẳng hạn như xin Thiên Tử giúp đỡ, vào sống tạm trong Long Các hoặc điện Long Hoa. Dù Đoàn Hải Long có bản lĩnh lớn, địa vị cao đến đâu, ông ta dám đến Long Các làm loạn sao?”
Độ Thiên Chân Nhân ưu phiền nói.
Đến núi Thương Lĩnh?
Thế có khác nào tự chui đầu vào lưới?
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Có vài việc muốn tránh cũng không được, hơn nữa Tiêu Chính Văn tôi vẫn chưa đến mức sợ ông ta, chỉ cần cảnh giới Thiên Thần không xuất hiện thì Đoàn Hải Long có là gì đâu”.
“Chủ thượng, tôi lo ông ta sẽ tính kế với cậu bằng Thiên Tinh Trận”.
Độ Thiên Chân Nhân vội nói.
Xét về bản lĩnh thật sự, Độ Thiên Chân Nhân vẫn rất có lòng tin vào Tiêu Chính Văn.
Độ Thiên Chân Nhân cũng nhìn thấy cảnh tượng giết Trương Đạo Linh.
Mặc dù tốn rất nhiều sức nhưng Trương Đạo Linh không bao giờ là đối thủ của Tiêu Chính Văn.
Thật ra phần thắng của Đoàn Hải Long không lớn.
Nhưng công khai tấn công thì dễ đối phó, chứ âm thầm tính kế thì khó mà phân biệt.
“Điều tôi muốn là kế hoạch của ông ta, tôi muốn xem thử rốt cuộc có bao nhiêu người đứng về phía nhà họ Trương. Hơn nữa chắc bên Âu Lục sẽ có tin tức nhanh thôi, trước khi rời khỏi Hoa Quốc, có thể giải quyết hết những rắc rối này một lần là tốt nhất”.
“Chứ không tôi làm sao có thể yên tâm đi Âu Lục đây?”
Tiêu Chính Văn cầm thư mời trong tay nói.
“Chủ thượng…”
Độ Thiên Chân Nhân mới nói được một nửa, một đệ tử Thiên Kiếm Tông vội vàng chạy vào.
“Anh Tiêu, sư phụ, Đại trưởng lão võ tông đến!”
Tiêu Chính Văn nghĩ hồi lâu cũng đoán được tại sao Đại trưởng lão quay lại, thế nên cười nói: “Độ Thiên Chân Nhân, tôi hiểu nỗi lo của ông nhưng người xưa có câu nói rất hay, là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh”.