Chương 177: Chủ soái Bắc Lương có một không hai
Không!
Sao lại có cờ của vua Bắc Lương ở đây?
Thoáng chốc, Ninh Dương run rẩy cả người, mắt trợn tròn!
Trong tầm mắt anh ta xuất hiện một biển người màu xanh đậm từ đầu đường đến cuối đường!
Đám người kéo dài vô tận bao phủ mặt đất thành một biển rằn ri màu xanh đậm, đan xen với nhau, chỉnh tề thống nhất!
Biển người tràn ra mãnh liệt, ở mỗi cán cờ Bắc Lương đều được canh giữ bởi một đội hình gồm ba nghìn người. Đàn ông Bắc Lương nối dài vô tận, hình bóng trong đêm như thanh kiếm sắc bén mang theo sát khí, hoàn toàn lọt vào tầm mắt mọi người, chính là một đại dương xanh!
Càng đáng sợ hơn là quân phục của các binh lính Bắc Lương này đều có hình khắc phong tuyết và các vết sẹo do súng đạn gây ra.
Đây là dấu ấn tạo ra trên đường đi từ chiến khu Bắc Lương đến Tu Hà!
Ba mươi nghìn người của sư đoàn Hổ Lang cầm cờ Bắc Lương vung lên trời dường như chỉ trong thoáng chốc không thấy được kết cục.
Trong tầm mắt của mọi người… không tìm thấy bất kỳ một khoảng trống nào!
Bên ngoài trang viên nhà họ Ninh, trong vòng bán kính ba kilomet, người chật như nêm, sát khí bay đầy trời xé tan màn đêm!
Rốt cuộc, có bao nhiêu người vậy?
Binh lính dã chiến này từ đâu đến đây?
Sự tàn bào và sát khí trên người họ khác hoàn toàn với ba nghìn cận vệ của nhà họ Ninh và mười nghìn binh lính ở Sở chỉ huy quân đội Tu Hà mà Hàn Lợi Dân đưa đến!
Trong đầu mọi người bỗng hiện lên ý nghĩ này: đây mới là các binh lính bảo vệ Hoa Quốc!
Đây mới là binh lính!
Mọi người đều hít sâu một hơi, hoàn toàn ngây ngốc, ai cũng khiếp sợ toát mồ hôi lạnh!
Sư đoàn Hổ Lang ba mươi nghìn người!
Đứng sừng sững bên ngoài trang viên nhà họ Ninh!
Bất kể ai nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ vỡ mật.
Ninh Dương bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ hai chân mềm nhũn, run lẩy bẩy, trên trán ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi!
Anh ta là thiếu tá tổng bộ chiến khu Đông Nguyên, cũng từng bước vào chiến trận, dĩ nhiên có thể nhìn ra binh lính Bắc Lương trước mặt có đến tận ba mươi nghìn người!
Hơn nữa điều khiến anh ta khiếp sợ là… ba mươi nghìn binh lính Bắc Lương này chính là sư đoàn Hổ Lang hùng mạnh nhất – sư đoàn có lực lượng đột phá nhất trong ba trăm nghìn đàn ông Bắc Lương.
Là ba mươi nghìn người bất bại khiến đại quân hàng triệu người của tám nước ở trên chiến trường mà nghe tên thôi đã bỏ chạy!
Ninh Dương hoảng sợ, anh ta thật sự sợ rồi. Ánh mắt anh ta trở nên nghiêm trọng, sợ hãi lướt nhìn đám người mặc đồ rằn ri trước mặt, cuối cùng nhìn Hàn Lợi Dân nghi ngờ hỏi: “Sao… sao anh có thể điều được sư đoàn Hổ Lang đến Bắc Lương? Không thể nào, tuyệt đối không thể! Ba trăm nghìn binh lính Bắc Lương, không có lệnh của chính vua Bắc Lương thì tuyệt đối không thể đi qua phòng tuyến núi số một của Bắc Lương! Rốt… rốt cuộc anh đã làm gì?”
Hàn Lợi Dân lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Ninh Dương trên bục nói: “Ninh Dương, cậu nghĩ tôi có khả năng có thể điều động được sư đoàn Hổ Lang của Bắc Lương đến đây sao?”
Câu này khiến Ninh Dương sửng sốt!
Nếu không phải là Hàn Lợi Dân thì là ai mà lại có khả năng lớn như vậy!
Lẽ nào là tám vị Long Tướng của Bắc Lương sao?
Hay là… chủ soái Bắc Lương đích thân đến Tu Hà?
Khoan đã!
Tiêu Chính Văn!
Lúc nãy con gái của Tiêu Chính Văn nói Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương còn bị mọi người cười cợt!
Ninh Dương nhướng mày, cực kỳ hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng trước mặt, vẻ mặt thờ ơ, sát khí ngút trời đó…
Ngay tức khắc Ninh Dương khiếp sợ bởi ý nghĩ khủng khiếp của mình, cả người toát mồ hôi lạnh!
Nếu Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương thật thì sao?
“Tiêu Chính Văn, ba mươi nghìn binh lính sư đoàn Hổ Lang của Bắc Lương này đến vì mày sao?”, Ninh Dương vẫn đặt câu hỏi. Hỏi xong thần kinh anh ta căng thẳng đến cực độ, cảm giác miệng lưỡi khô đắng!
Tiêu Chính Văn hờ hững quay đầu liếc nhìn đám người mặc đồ rằn ri, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt!
Sau đó anh quay đầu lại nhìn Ninh Dương hỏi ngược lại: “Anh nghĩ sao?”
“Không! Tuyệt đối… không thể nào! Đây chính là ba mươi nghìn binh lính sư đoàn Hổ Lang của Bắc Lương, là sư đoàn bất bại nổi danh của Hoa Quốc, uy hiếp đại quân hàng triệu người của tám nước! Tuyệt đối không thể đến vì anh được! Rốt… rốt cuộc anh là ai?”, Ninh Dương kích động, giọng cũng bắt đầu run rẩy, hét lớn.
Trong phút chốc, mọi người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Đây dường như cũng là thắc mắc của mọi người!
Sư đoàn Hổ Lang Bắc Lương lại xuất hiện ở Tu Hà, đây là tin tức cực kỳ chấn động!
“Chẳng lẽ anh ta là chủ soái Bắc Lương thật sao? Chuyện này… có phải lúc nãy chúng ta nói lời không hay không?”
“Tiêu rồi! Chúng ta đã đắc tội với chủ soái Bắc Lương rồi ư? Thế chẳng phải sắp bị khám xét gia tộc rồi à?”
“Trời ạ! Anh ta chẳng phải chỉ là một con chó hoang của nhà họ Tiêu thôi sao? Sao có thể là chủ soái Bắc Lương được, có phải hiểu lầm gì không?”
Mọi người bắt đầu ồn ào nói, ai cũng vừa kích động vừa lo lắng.
Thậm chí có người hoảng sợ tè luôn ra quần, chân mềm nhũn như bún ngồi rạp xuống đất, nghĩ về tương lai của gia tộc mình!
Trong đám người, lúc này Khương Thái Xương và cả nhà Khương Văn Kỳ là người kinh ngạc nhất!
Họ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang đứng trên sân khấu, hình dáng của tên vô dụng đó và hình bóng chủ soái mà họ sùng bái không ngừng trùng lên nhau nhưng không thể dung nhập vào thành một người được!
“Không, không thể nào! Sao anh ta có thể là chủ soái Bắc Lương được chứ? Anh ta chẳng qua chỉ là tàn dư của nhà họ Tiêu thôi! Là thằng vô dụng!”
Khương Mỹ Nghiên kích động nhỏ giọng nói khiến Khương Văn Kỳ bên cạnh lập tức trợn mắt nhìn cô ta, khẽ quát: “Con nói nhỏ thôi! Con muốn liên lụy đến nhà họ Khương sao? Bây giờ thân phận của Tiêu Chính Văn còn mơ hồ, nói cái gì cũng phải nhỏ giọng chút”.
Khương Thái Xương cũng tỏ vẻ hối hận, dù Tiêu Chính Văn không phải là chủ soái Bắc Lương nhưng anh có thể điều động ba mươi nghìn sư đoàn Hổ Lang Bắc Lương đi qua chiến khu Bắc Lương, vượt qua hơn một nghìn cây số để đến Tu Hà. Như vậy đủ để chứng minh thân phận Tiêu Chính Văn không hề đơn giản!
Thằng này rốt cuộc là ai?
Là một binh lính giải ngũ đơn giản vậy sao?
Mà trong đám người này còn một gia đình nữa cũng rất hoảng hốt, trợn to mắt nhìn Tiêu Chính Văn trên sân khấu.
Đó chính là ba người Từ Phân, Khương Thần và Khương Học Bác. Lúc này họ đều sững sờ chết lặng!
Từ Phân trợn to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, khẽ nói: “Anh à, em không nghe nhầm chứ? Tiêu Chính Văn là chủ soái Bắc Lương ư?”
Sắc mặt Khương Học Bác đanh lại, không đáp lời.
Vì mọi người đều đang đợi câu trả lời từ Tiêu Chính Văn.
Bao gồm cả Khương Vy Nhan đang ôm Na Na trên sân khấu. Lúc này cô cũng rất kinh hãi, mở to mắt nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt!