“Xem ra trên người cậu cũng có bí mật rất lớn. Chắc hẳn Thiên Sơn Thư Lục của nhà họ Tiêu đang nằm trong tay cậu nhỉ?”
Tiêu Chính Văn chỉ là một người ở thế hệ sau, không thể nào biết đến cách phá giải.
Cách giải thích duy nhất là trong Thiên Sơn Thư Lục của nhà họ Tiêu có ghi chép lại phương pháp bí mật này.
Nói chính xác hơn là người duy nhất có thể ngang tài ngang sức với nhà họ Trương chỉ có nhà họ Tiêu thôi.
Mặc dù Thiên Sơn Thư Lục không giữ lại quá nhiều trận pháp bí ẩn cổ xưa giống phần mộ Tổ Long, nhưng Thiên Sơn Thư Lục cũng có cả La Vạn Tượng, có thể nói là một bộ bách khoa toàn thư của thế gian.
Hơn nữa kỹ năng võ thuật được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục cũng nằm ngoài tầm với của nhà họ Trương.
“Những thứ gọi là bí thuật của nhà họ Trương chỉ là mấy trò trẻ con thôi, đây là một loại thuốc gây tê được tên là Thiên Thần Túy, tiếc là ông không nên dùng vào lúc này”.
Tiêu Chính Văn chỉ vào mặt trời trên đỉnh đầu.
Cái gì?
Trương Đạo Linh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời bên trên.
Hả?
Trương Đạo Linh không khỏi hít sâu một hơi.
Thành thật mà nói, mặc dù cụ ta là người nhà họ Trương nhưng bản thân cụ ta lại không hề biết rõ những điều kiêng kỵ với Thiên Thần Túy này.
Thật ra loại thuốc gây tê này cực kỳ khó tìm, cũng chỉ có ở trên đỉnh núi Thiên Sơn, cứ mười năm mới có được mấy cây nhưng chất độc này sợ nhất là ánh mặt trời.
Tác dụng của thuốc sẽ liên tục bị suy yếu dưới ánh nắng mặt trời.
Vừa rồi khi Tiêu Chính Văn bị trúng độc, đúng là tay chân anh bị tê không thể động đậy.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại phát hiện chỉ có sau lưng mình mới không có cảm giác tê, ban đầu Tiêu Chính Văn cũng hơi khó hiểu.
Sau đó anh bỗng nhớ đến trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép một loại độc kỳ lạ, nói chính xác hơn là thuốc gây tê thay vì nói nó là chất độc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!