Năm nay Tiêu Chính Văn mới bao nhiêu tuổi?
Hai mươi mấy tuổi mà đã có sức chiến đấu như thế, sao có thể không khiến Trương Đạo Linh lau mắt mà nhìn cho được.
“Ông cũng rất khá, nếu đổi thành Đông Phương Ngạo Vũ thì đã chết nãy giờ rồi”.
Tiêu Chính Văn để một tay sau lưng bình thản cười nói.
Nhưng Tần Vũ lại để ý thấy cánh tay để sau lưng của Tiêu Chính Văn đang khẽ run.
Hơn nữa hình như giữa kẽ tay còn chảy máu.
Ôi!
Tần Vũ không khỏi bắt đầu lo lắng cho Tiêu Chính Văn.
Chắc Tiêu Chính Văn đã bị trúng không ít đòn trong trận quyết đấu vừa rồi.
Nhưng có thể đánh quá một trăm chiêu với Trương Đạo Linh mà không gục ngã đã là một kỳ tích lớn.
“Ha ha ha!”
Trương Đạo Linh ngửa mặt lên trời cười nói: “Nhóc con, cậu mồm mép cũng giảo hoạt đấy. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng cậu thật sự rất khá. Nếu cậu không chết, qua mười năm nữa cậu chắc chắn sẽ là người cực kỳ xuất sắc, nhưng tiếc là ông trời không ủng hộ cậu”.
“Cậu không nên giết người nhà họ Trương!”
“Bây giờ Quốc Vận khởi động, người người đều biết đến lúc Quốc Vận thịnh vượng thì sẽ có lợi rất lớn với mỗi người dân Hoa Quốc, đợi thêm hai năm nữa e là ngay cả khi tôi muốn giết cậu cũng phải phí mất sức lực khá lớn”.
“Nhưng tôi không phải người biết trân trọng tài năng, trước đó những anh tài giống như cậu cũng có đến mấy chục người chết dưới kiếm của tôi. Hôm nay nếu cậu đã ép tôi ra tay thì cậu chỉ có một kết cục thôi”.
Nghe cụ ta nói thế, Độ Thiên Chân Nhân và Tần Vũ không khỏi kinh hoảng!
Lẽ nào vừa rồi mới chỉ là làm nóng người thôi sao?
Trương Đạo Linh vẫn chưa đánh hết sức à?
Lúc này mọi người xung quanh càng ngạc nhiên hơn, đã đánh đến mức này rồi mà vẫn chỉ đang thăm dò thực lực à?