Mặc dù câu nói này khá bình thường nhưng lượng tin tức ẩn trong câu nói quá lớn.
Nhìn thấy bài viết này, mấy trưởng lão ở Dược Vương Cốc đều không thể ngồi yên được nữa.
Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, lần này cậu chọc phải người không nên chọc rồi.
Trương Đạo Linh đích thân xuống núi tìm cậu, cậu còn có thể nhảy nhót được mấy ngày nữa đây.
“Đại trưởng lão, cuối cùng chúng ta… chúng ta cũng có thể hết chịu khổ rồi”.
“Đúng thế, giết Trương Nguyệt Đông, cậu ta… cậu ta chắc chắn sẽ chết”.
“Phải, lần này ngay cả võ tông và liên minh võ thuật đều sẽ chiến đấu đến cùng với cậu ta, không biết có thể xin ý kiến cốc chủ, chúng ta…”
Mấy vị trưởng lão càng muốn thử.
Đại trưởng lão cũng cho rằng nên như thế, do dự một lúc lâu sau, ông ta mới sải bước đi ra sân sau.
Lúc này ngay cả dược sư Hoàng cũng đang chú ý đến sự thay đổi tình hình của sự việc.
Cho đến giờ, đừng thấy trên mạng và các truyền thông đều chỉ trích Tiêu Chính Văn mà lầm, cả hai nhân vật quan trọng đều chưa có ai lên tiếng.
Một là Thiên Tử – lãnh đạo Hoa Quốc còn chưa lên tiếng phát biểu một chữ về chuyện này.
Mặc dù đây là mâu thuẫn giữa người dân với nhau nhưng địa vị của Tiêu Chính Văn khá đặc biệt, ảnh hưởng đến lợi ích được và mất của Thiên Tử Các. Lúc này Thiên Tử không lên tiếng, các quan chức cũng chẳng nói gì, vậy thì thái độ đã rất rõ ràng, họ đều đứng về phía Tiêu Chính Văn.
Một người khác chính là Võ Thí Thiên của Võ Thần Tông.
Nghe nói giữa Võ Thần Tông và Thiên Sơn có mối quan hệ khăng khít, Trương Nguyệt Đông bị giết, lẽ ra Võ Thần Tông nên là người đầu tiên ra mặt.
Nhưng mãi đến khi mọi chuyện đã đi đến mức này, Võ Thần Tông lại chẳng hề cử ra một người đại diện ra mặt, Võ Thí Thiên càng giả vờ như không biết gì, bày ra bộ dạng xem kịch hay.
“Cốc chủ, chắc ông cũng nghe tin rồi nhỉ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!