Một lúc sau, ông lão mới mở mắt, trầm giọng nói.
Ông lão dẫn Liễu Nguyên Long và xác của Trương Nguyệt Đông sải bước vào khu biệt thự nhà họ Trương.
Sau khi đi khoảng nửa tiếng qua các dãy hành lang, cuối cùng cũng đến một tòa nhà nguy nga dưới chân núi.
“Đợi đã!”
Nói xong, ông lão bước lên bậc thềm, tiến vào sảnh lớn.
Không bao lâu sau, ông lão đi ra, nói với Liễu Nguyên Long ở ngoài cửa: “Đưa thi thể cậu chủ Trương vào đi!”
Liễu Nguyệt Long vội vàng ra hiệu cho đám đệ tử của Vô Cực Môn, nhanh chóng đi theo ông lão vào sảnh lớn.
Lúc này, một ông lão tóc bạc phơ ngồi giữa sảnh lớn.
Hai hàng lông mày trắng của ông lão dài rũ qua vai.
Đôi mắt già nua đục ngầu chậm rãi mở ra, lúc nhìn thấy thi thể của Trương Nguyệt Đông, liền trở nên lạnh lùng.
“Nguyệt Đông!”
Giọng nói lạnh lùng của ông lão như phát ra từ địa ngục.
“Ông Trương, tôi… tôi đến muộn, cậu chủ Trương bị thằng nhãi Tiêu Chính Văn kia tàn nhẫn sát hại ở Giang Lăng!”
Liễu Nguyên Long quỳ xuống trước mặt ông lão.
Nhưng ông lão không hề quan tâm đến lời cụ ta nói, chỉ đứng dậy, bước nhanh đến chỗ cáng.
Lúc này, không khí trong sảnh lớn giảm xuống mức đóng băng.
Người nhà họ Trương bị giết hại!
Trong mấy nghìn năm qua, Trương Nguyệt Đông là người đầu tiên của nhà họ Trương bị giết, hơn nữa còn là người thừa kế.
“Ai? Ai mà dám to gan như vậy? Dám giết người của nhà họ Trương!”
Ông lão khàn giọng hỏi.
Ông lão không hề quan tâm đến chuyện vì sao Trương Nguyệt Đông lại chết.
“Là… là Tiêu Chính Văn! Vua Bắc Lương!”
Liễu Nguyệt Long vội vàng trả lời.
“Hay lắm!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!